Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1392: Kẻ Nào To Gan Dám Đụng Đến Sư Muội Ta! (2)

"Oanh! ! !"
Bạo tạc kinh thiên, sau khi Tô Thiển Thiển dùng cự kiếm đánh ra vực sâu, nối gót ập tới.
Chẳng khác gì kích nổ đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ ở trên đất bằng, bụi đất nổ tung, cát đá bị sóng khí chấn động bắn ra tứ tán, nhưng năng lượng lại không tản ra mà cuộn lại.
Cuối cùng, chỉ có thể bay lên cửu thiên.
Một đóa mây hình nấm trong nháy mắt hoàn thành mười mấy trọng tiến hóa, từ nhỏ nhất, đến lớn nhất, đến chung cực che khuất bầu trời.
Thiên địa hoàn toàn bị nhuộm đen!
Ba người lúc trước nhanh chân lui ra, có thể nhìn thấy Tô Thiển Thiển chém ra một kiếm, đám thí luyện giả bị oanh đến người ngã ngựa đổ, tàn chi bay loạn, thậm chí có mấy cái đầu người tung bay.
"Chấn Đạo?"
Sắc mặt Khương Nhàn kinh hãi, không nhịn được lẩm bẩm: "Tam Thiên Kiếm Đạo, Chấn Đạo? Tiểu cô nương này ngộ tính thế nào? Cho dù nàng tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể mới chừng ấy tuổi, đã ngộ ra thời gian quy tắc bên trong Huyễn Kiếm Thuật, còn thôi diễn Chấn Đạo đến trình độ như vậy? Nàng đến cùng là đệ tử của ai?"
Đóa Nhi cô nương che miệng mũi, trợn to mắt, sau đó đột nhiên cười ra tiếng: "Ta phát hiện nàng thú vị hơn Tiêu Vãn Phong rất nhiều, người này, ta muốn!"
Đường Chính nghẹn họng nhìn trân trối một màn trước mặt: "Đây chính là Tam Thiên Kiếm Đạo? Ta còn chưa ngộ ra đại đao áo nghĩa, tiểu cô nương đã vượt xa nhiều như vậy? Khó trách sư phụ bảo ta đừng chơi đao, chuyên tâm luyện thể. . . "
Tiếng kêu rên thê lương vang lên bốn phía.
Trong nháy mắt chân không qua đi, các nơi đều phát ra âm thanh thống khổ.
"Chân ta, a a a. . . "
"Ngọc bội của ta, thảo, đây là ngọc bội hộ thân có thể kháng trụ một kích của Vương Tọa!"
"Không phải nói tiểu cô nương kia đã hư nhược rồi ư? Sao nàng có thể bạo phát ra công kích đáng sợ như thế?"
"Đầu ta. . . không đúng, thân thể ta bay nơi nào rồi?"
"Tay ta! !"
Cường giả Tông Sư có khả năng kháng được sóng xung kích, dựa vào các loại linh khí phòng ngự giữ lại một mạng.
Nhưng đám Tiên Thiên pháo hôi hùa theo công kích, một tên cũng chạy không thoát.
Nếu trên người không có linh khí phòng ngự trong tộc ban cho, hoặc là bị nổ tàn, hoặc là bị nổ chết, chín thành chín bị đưa ra khỏi Vân Lôn Sơn Mạch.
"Phốc!"
Trong sân, Tô Thiển Thiển chống lấy cự kiếm Quy Tuyết, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Tam Thiên Kiếm Đạo quá khó khăn.
Một kiếm này, lại súc thế tới cực điểm.
Vẻn vẹn lực phản chấn, kém chút nữa đã oanh lục phủ ngũ tạng của nàng thành bụi phấn, dù sao, nàng không có nhục thân Tiên Thiên.
"Chạy mau, ta không gánh được. . . "
Tô Thiển Thiển muốn quay đầu cũng khó khăn, nhưng vẫn hướng Tiêu Vãn Phong dặn dò lấy.
Thời điểm xuất kiếm, nàng đã che cho phàm nhân Tiêu Vãn Phong.
Bằng không, chỉ bằng dư ba chiến đấu, gia hỏa này đoán chừng đã bị chấn thành thịt nhão.
"Ta. . . " Tiêu Vãn Phong muốn lui lại, thế nhưng y cắn răng một cái, quyết định tiến lên đỡ lấy Tô Thiển Thiển, đỡ nàng cùng nhau chạy.
Vừa đưa tay đỡ Tô Thiển Thiển, y liền phát hiện cơ bắp toàn thân tiểu cô nương đều đang run rẩy.
Thậm chí.
Hai tay tiểu cô nương cầm kiếm, từ bả vai đến hổ khẩu đã rạn nứt, máu tươi tràn lan.
Hiển nhiên, dùng ra một kiếm này, Kiếm Tông nho nhỏ căn bản không chịu nổi.
"Buông ta xuống, chúng ta chia nhau chạy!"
Tô Thiển Thiển suy yếu quay đầu, ngữ khí lại tràn đầy kiên định.
Đã không chờ được trợ giúp, vậy nàng liền muốn ôm Không Gian Nguyên Thạch thu hút hỏa lực, nếu đi cùng Tiêu Vãn Phong, hai người chỉ có một con đường chết.
"Không có khả năng."
Tiêu Vãn Phong không chút nghĩ ngợi bác bỏ, đưa tay vác Tô Thiển Thiển lên.
Tiểu cô nương căn bản không có trọng lượng, y co cẳng liền bắt đầu phi nước đại.
"Kiếm của ta. . . "
Sắc mặt Tô Thiển Thiển trắng bệch, tay chỉ cự kiếm Quy Tuyết cắm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy bi thương.
Đây là trọng kiếm gia gia truyền thừa xuống, trọng nhược vạn quân!
Sau khi nhận chủ xong mình mới có thể cầm lấy, cử trọng nhược khinh.
Đổi thành ngoại nhân đến, đừng nói Tiêu Vãn Phong chỉ là phàm nhân, ngay cả Tông Sư cũng không nhất định nhấc nổi.
Tiêu Vãn Phong muốn ôm nàng chạy, căn bản không thực tế.
"Phiền phức, dùng kiếm gỗ tốt bao nhiêu!" Tiêu Vãn Phong tức giận than phiền một câu, thế nhưng cũng biết là sinh mạng của kiếm tu, lúc này ôm Tô Thiển Thiển vội vàng chạy về.
"Đừng trở về!" Tô Thiển Thiển gấp, "Đây là kiếm của gia gia ta, ngươi căn bản không cầm nổi, đặt ở nơi này cũng không ai lấy được. . . "
"Xùy ~ "
Một tiếng vang nhỏ, Tiêu Vãn Phong dời kiếm gỗ ra sau lưng, một tay ôm người, tay còn lại nhặt cự kiếm Quy Tuyết lên.
Tô Thiển Thiển: ? ? ?
Lúc này, nàng ngây dại.
À rế?
Cầm, cầm lên?
"Ong ong ong! ! !"
Cự kiếm Quy Tuyết bị ngoại nhân nắm lấy, đột nhiên bắt đầu vùng vẫy.
Tần suất chấn động kia thậm chí có thể khiến Luyện Linh Sư không có nhục thân Tiên Thiên, sinh sinh chấn đến hổ khẩu rạn nứt.
Nhưng Tiêu Vãn Phong giống như không có chuyện gì, đơn giản nắm lấy, cánh tay rung động theo tần số của cự kiếm.
Toàn bộ lực lượng, hoàn mỹ hóa giải.
Tô Thiển Thiển: ? ? ?
Nàng lại mộng bức.
Xảy, xảy ra chuyện gì?
Lúc trước nàng đã cảm thấy thiếu niên này không đơn giản.
Chí ít, cỗ khí thế Kiếm Tông như có như không kia, nếu như toàn bộ triển khai, tựa hồ cũng không thua kém nàng.
Thế nhưng mà. . .
Quy Tuyết, rõ ràng đã có chủ!
Nó làm sao ngay cả thân thể phàm nhân cũng không chấn ra được?
"Yên tĩnh!"
Thời điểm Tô Thiển Thiển đang nghĩ lung tung, Tiêu Vãn Phong hiển nhiên cũng không nhịn được Quy Tuyết làm loạn, gầm thét một tiếng.
Kết quả, Quy Tuyết thật yên tĩnh lại!
Tô Thiển Thiển thậm chí có thể từ trên bội kiếm nhà mình, cảm nhận được một chút sợ hãi như có như không. . .
Sợ hãi?
Tô Thiển Thiển: ? ? ?
Nàng lần thứ ba bị kinh đến.
Quy Tuyết, sao có thể sợ hãi một tên phàm nhân?
Đây chính là bội kiếm của gia gia!
Gia gia thân là Trì Kiếm Nhân danh kiếm Mộ Danh Thành Tuyết đời trước, cả đời kinh lịch qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn.
Trên thế giới này, có thể khiến Quy Tuyết chưa chiến đã sợ, e rằng cũng chỉ có tồn tại cấp bậc Thất Kiếm Tiên đi?!
Tiêu Vãn Phong. . .
Là Thất Kiếm Tiên giả trang?
Suy nghĩ hoang đường kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, Tô Thiển Thiển phát hiện Tiêu Vãn Phong đã dừng lại.
"Thế nào?" Nàng cuối cùng từ trong kinh hoảng khôi phục thần trí, đánh giá cục diện hỗn loạn trước mặt.
"Hình như, đã không cần chạy. . . " Lỗ tai Tiêu Vãn Phong có hơi nhúc nhích, có chút không xác định nói ra.
Tô Thiển Thiển nhìn đám Tông Sư sau khi chấn động, thấy mình bị phản chấn thụ thương mà khôi phục tâm thần, muốn ngóc đầu trở lại, lập tức minh bạch.
"Thả ta xuống. . . " Nàng nói khẽ, giơ tay lên, Quy Tuyết "hưu" một cái trở vào tay nàng, "Ta còn có thể đánh."
"Không cần thiết." Tiêu Vãn Phong buông nàng xuống, khuyên nhủ.
"Công kích tương tự, ta còn có thể phát động hai lần." Tô Thiển Thiển cười lạnh nhìn về phía mấy tên Tông Sư, nàng bị phản chấn thụ thương, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắm bóp.
"Còn phát động hai lần, đánh xong ngươi còn có thể sống được hay sao?" Tiêu Vãn Phong hỏi lại, dừng một chút mới lên tiếng giải thích, "Ta nói "Không cần" là chỉ viện thủ của chúng ta, hình như đã đến."
Y nhìn về phía mặt đất.
Mặt đất phía trước đột nhiên xuất hiện một đóa hoa chập chờn nở rộ.
Hương hoa xông vào mũi, mùi thơm thấm ruột gan.
Nó tựa hồ có thể cọ rửa tất cả mỏi mệt.
Tô Thiển Thiển nghe vậy khẽ giật mình, lại chuyển mắt nhìn hư không, hé miệng lẩm bẩm: "Hình như, tới thật. . . "
Phía trên không trung.
Ngay lúc Khương Nhàn, Đóa Nhi, Đường Chính cảm thấy Tô Thiển Thiển đã bất lực phản kháng, muốn tiếp tục triệu tập người giết tới.
Một đạo tiếng hét phẫn nộ mang theo sát ý đầy trời, giống như sấm sét giữa trời quang truyền tới.
"Kẻ nào to gan dám đụng đến sư muội ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận