Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1053: Khoái Hoạt Thăng Cấp (1)

"Phốc, ha ha ha, nàng vậy mà nói ngươi cần bảo vệ, cười chết ta rồi."
Trên đường trở lại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Tân Cô Cô cười không ngừng.
Đối với lời nói cuối cùng của Tiểu Liên, ngay cả đám người Mạc Mạt, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng Tiểu Liên quả thật đã cho bọn họ một phần tin tức hữu dụng.
Thánh Cung muốn tuyển người, tựa hồ Luyện Đan Sư, rất được hoan nghênh.
Một khi lấy thân phận Luyện Đan Sư tham gia vương thành thí luyện, còn có thể mang theo hai tên tay chân dưới Tông Sư ra trận, đồng thời hai tên thủ hộ giả kia, đều không cần ngọc bội thí luyện.
"Đáng tiếc, nếu có thể mang theo hai tên thủ hộ giả Vương Tọa thì tốt biết bao."
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ nếu có thể đưa Tân Cô Cô vào trận, đối phương liền không cần trốn trong Nguyên Phủ vụng trộm gian lận, mà có thể trắng trợn đi ngược người.
Dựa theo tin tức vừa rồi.
Khảo hạch Luyện Đan Sư không giống Thiên La Chiến, sắp tới bọn họ sẽ tổ chức một trận thi đấu cỡ lớn.
Đông Thiên Vương Thành to như vậy, chỉ cấp cho mười cái danh ngạch Luyện Đan Sư thí luyện.
Có thể thấy, cạnh tranh sẽ kịch liệt đến cỡ nào.
Từ Tiểu Thụ đối với khảo hạch luyện đan, cũng không có quá nhiều lòng tin.
Hiện tại có thể luyện chế, cao nhất chính là thất phẩm đan dược Nguyên Đình Đan.
Nếu lại hướng lên, luyện chế đan dược cấp bậc Tông Sư, tình huống sẽ rất không ổn định.
Không biết đến lúc đó tham gia thi đấu, sẽ có Luyện Đan Tông Sư hay không. . .
Nếu như có, còn không bằng ký thác hy vọng vào Thiên La Trận, hoặc là trực tiếp đi đoạt ngọc bội thí luyện.
Dù sao thủ hộ giả cấp bậc Tiên Thiên, đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.
. . .
Đám người trở về Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, ai làm việc náy.
Tân Cô Cô tiếp tục thẩm vấn hai tên dạ tập nhân bị giam ở trong phòng tu luyện.
Mộc Tử Tịch còn đang tiếc nuối không thể tham gia trận đấu cuối cùng, thu lấy tư cách thí luyện.
Nàng không thành vấn đề, ngày mai vẫn có thể tiếp tục dự thi.
Nhưng Từ Tiểu Thụ thì không nhất định.
Tuy nhiên Từ thiếu nhìn rất thoáng, cũng không để ý, sau khi thay quần áo, liền phát ngốc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, một hồi sau mới gọi Tiêu Vãn Phong qua.
"Đi canh cửa đi, thuận tiện đổi hai câu đối."
"Nếu có động tĩnh gì, lập tức gõ chuông gỗ ở đại sảnh, Mộc cô nãi nãi sẽ nhận được tín hiệu, kịp thời liên hệ bản thiếu gia."
"Còn nữa, phát hiện tình huống không thích hợp, chớ có xúc động, sau khi gõ chuông xong lập tức trở về phòng, cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì, cũng đừng ra khỏi cửa."
Tiêu Vãn Phong bị nói đến sửng sốt.
Y vốn đang một mặt bình tĩnh đón lấy công việc thủ vệ, dù sao Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu ít người, y đã nhìn ra.
Nhưng nghe Từ thiếu nói đến nghiêm trọng như vậy, Tiêu Vãn Phong ngược lại có chút sợ hãi.
"Chẳng phải chỉ là canh cửa thôi ư, đến mức đó sao, còn có người dám tới trêu chọc chúng ta?" Trong suy nghĩ của Tiêu Vãn Phong, có Tị Nhân tiên sinh tọa trấn nơi này, căn bản còn an toàn hơn cả Thánh Thần Điện.
"Cầm."
Từ Tiểu Thụ trực tiếp đưa hai câu đối ngoài cửa cho y, cười nói: "Ngươi thay là được, nhớ kỹ lời bản thiếu gia nói."
Tiêu Vãn Phong mê mang tiếp lấy câu đối, cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Vô sự bất nhập, phùng khách tất nghênh?"
Y mộng bức.
Đêm hôm khuya khoắt, còn người nào. . . không đúng, liệu có phải nữa đêm chạy đến, không chỉ là "người"?
"Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, còn nháo quỷ?" Chân Tiêu Vãn Phong bắt đầu run lên.
Đám người Từ thiếu tâm lớn không sợ, nhưng y chỉ là phàm nhân, sợ nhất chính là thứ đồ kia.
"Nghĩ gì thế?"
Từ Tiểu Thụ bật cười vỗ vai y, chỉ vào cửa nói: "Đứng đấy là được, đoán chừng cho dù có người đứng ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không phát hiện, nói tóm lại, đi luyện gan một chút. . . theo bản thiếu gia, đầu tiên là gan phải lớn, bằng không bị người mình hù chết, sẽ không tốt cho lắm."
Luyện gan. . .
Sắc mặt Tiêu Vãn Phong tái xanh, khúm núm nắm vuốt hai câu đối, chần chờ không tiến.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy buồn cười, Tiêu Vãn Phong cái gì cũng tốt, chỉ là nhát như thỏ.
Rõ ràng thân pháp vô cùng tốt, thế nhưng lại tập trung hết vào đào mệnh, thậm chí đoán chừng ngay cả mình là Kiếm Tông, y cũng không biết được, căn bản không dám xuất kiếm với người khác.
Lấy tàng kiếm làm cớ, kiên quyết không sát sinh?
Như vậy sao được?
"Luyện a!"
Giao sự tình canh cổng luyện gan cho Tiêu Vãn Phong, Từ Tiểu Thụ liền trở về phòng mình.
Hắn có thủ lệnh, có thể khống chế toàn trường, sẽ không để thiếu niên xảy ra ngoài ý muốn.
Mà trước mắt, bản thân còn có sự tình chưa giải quyết, Từ Tiểu Thụ đương nhiên không thể một mực bồi tiếp Tiêu Vãn Phong.
"Thiên đại sự tình!"
. . .
Vào phòng tu luyện.
Khóa trái cửa, Từ Tiểu Thụ liền vội vàng không nhịn được xông lên giường lớn Tân Cô Cô mới chuyển đến, sau đó, nhìn về phía cột tin tức.
"Điểm bị động: 2241319."
"Ôi mẹ ơi. . . "
Hai trăm vạn! ! !
Từ Tiểu Thụ nhìn con số kia, trợn muốn lồi cả mắt, lập tức che miệng lăn lộn trên giường, sợ mình kêu ra tiếng, đột phá kết giới cách âm, khiến mọi người hiểu lầm có người dạ tập.
Nhưng trong lòng bành trướng, hoàn toàn không ngăn được.
Khi nãy trước khi đăng tràng, hắn có nhìn tới điểm bị động một lần, sau đó liền không để ý tới con số biến hóa.
Thời điểm đó, mình chỉ có tám mươi vạn.
Mà hiện tại, hơn hai trăm vạn. . .
"Đấu một trận, trực tiếp kiếm hơn trăm vạn điểm bị động?"
Thân thể Từ Tiểu Thụ kéo đến thẳng tắp, nhảy lên nhảy xuống, đã tiến vào biên giới mất khống chế.
"Mộng tưởng, thành sự thật a!"
Một lần gây sự, trăm vạn điểm bị động. . . nếu không phải mộng tưởng trở thành sự thật, vậy thì là gì?
Nhìn lịch sử, Từ Tiểu Thụ biết hạn mức cao nhất mỗi lần cột tin tức nhảy lên là "+9999".
Ngày thường, cho dù đánh sống đánh chết, cũng chỉ phát động qua mấy lần cực hạn như thế.
Nhưng hôm nay, nhiều lắm!
Từ rêu rao đăng tràng, đến tao khí rời sân, từ đầu đến đuôi, đều khiến khán giả không thể rời mắt.
Trong hơn trăm vạn điểm bị động này, nhất định có hơn nửa là đến từ mở màn cùng kết thúc.
Về phần quá trình tranh tài, vậy liền không có biện pháp. . .
Cho dù một người có khiếp sợ đến đâu, cảm xúc cũng không thể liên tục biến ảo, đồng thời liên tục cung cấp điểm bị động cho hắn.
Người, đều sẽ chết lặng.
Cho nên quá trình tranh tài, cho dù Từ Tiểu Thụ cực kỳ làm càn, kiệt lực lòe người.
Đám người xem bị chấn động đến ngây ngốc, cũng rất ít xuất hiện qua tình huống "+9999" cực hạn.
Tuy nhiên vài ngàn điểm bị động, tóm lại vẫn có.
Thời gian tiến hành Thiên La Chiến không ngắn.
Trong khoảng thời gian này, nếu tâm tình mỗi người bình quân chập chờn trăm lần, Từ Tiểu Thụ liền có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!
"Quả nhiên, vẫn phải đến nơi có nhiều người biểu diễn. . . "
Từ Tiểu Thụ sâu sắc cảm khái.
Trận đấu tối nay, khiến hắn kiên định phương hướng phát triển tương lai.
"Cho nên, hai trăm vạn điểm bị động, dùng như thế nào?" Từ Tiểu Thụ bắt đầu suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận