Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1033: Huynh Đệ, Yên Tĩnh Một Chút (1)

Trong phòng bao khách quý.
Tiểu Liên dở khóc dở cười nhìn phương thức Từ thiếu ra sân, nghiêng đầu hỏi: "Chuyện này thích hợp sao, cứ mặc cho hắn làm loạn?"
Trên mặt Yêu Nguyệt có ý cười.
"Không sao, mặc dù có chút tao khí, nhưng hắn chung quy là Bán Thánh truyền nhân, cho dù tao khí đến đâu, chúng ta cũng phải thỏa mãn."
"Sau trận hôm nay, cho dù bồi cược nhiều một chút, thế nhưng Thiên La Trận chúng ta cũng có thể dùng hình ảnh Từ thiếu quảng bá, dùng khác phương thức khác, kiếm về."
Cược. . . Tiêu Vãn Phong nghe hai người nói chuyện, có chút động tâm.
Lúc trước không biết thực lực Từ thiếu, nhưng sau khi biết được hắn là Kiếm Tông, có ai không muốn cược một phen?
"Tiểu Tân ca."
Dùng cùi chỏ chọc chọc Tân Cô Cô, Tiêu Vãn Phong yếu ớt hỏi: "Ngươi không đến cược à, trên người ta còn hai trăm Linh Tinh, ta cảm thấy có thể cược Từ thiếu thắng."
"Cược Từ thiếu?"
Sau khi Tân Cô Cô sững sờ, liền bị chọc phát cười.
Y nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thiếu nữ song đuôi ngựa đang u oán vì hào quang bị người nào đó cướp mất, hỏi: "Nhìn thấy cô nương kia không?"
"Mộc Tiểu Công?"
Tiêu Vãn Phong nhìn về phía tư liệu tuyển thủ trên bàn, vừa rồi Yêu Nguyệt cô nương sai người đưa tới.
Hắn nhớ tiểu cô nương kia, thời điểm Từ thiếu đọc lên danh tự này, biểu lộ có chút quái dị.
Đó là ứng cử viên quán quân nặng ký.
Trận thi đấu vừa rồi, lấy tu vi Tiên Thiên, bạo phát một loại năng lực giống như giới vực Vương Tọa, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng có Kiếm Tông Từ thiếu tại, vô luận ứng cử viên quán quân có nặng ký thế nào, đều chỉ có thể chờ trận tiếp theo. . . Tiêu Vãn Phong thập phần chắc chắn.
"Không."
Tân Cô Cô rất nghiêm túc lắc đầu, "Nàng không gọi Mộc Tiểu Công, nàng gọi Mộc tiểu cô nãi nãi, ngươi muốn cược, liền cược nàng thắng."
"Vì sao?" Tiêu Vãn Phong không hiểu.
Ngay cả Yêu Nguyệt cùng Tiểu Liên, cũng đồng thời ghé mắt nhìn tới, hai mặt hiếu kỳ.
"Mộc. . . tiểu cô nãi nãi?"
Xưng hô này, thông tin rất lớn a!
"Nàng. . . quen với Từ thiếu?" Lông mày Yêu Nguyệt khẽ động.
Nào chỉ quen biết. . . trong lòng Tân Cô Cô oán thầm, đây là người duy nhất có thể chi phối Từ thiếu.
Y nhìn thoáng qua Mộc Tử Tịch dưới sân, có thể cảm nhận được cảm xúc của tiểu cô nương mặt đen xì kia.
Khẳng định là bởi vì người nào đó cướp hết hào quan, giờ phút này, đang điên cuồng cống hiến nguyền rủa.
Nghĩ đến nguyền rủa, Tân Cô Cô liền rùng mình một cái.
Đồng hành nửa tháng, y may mắn nghe qua tiểu cô nãi nãi nói một mình mấy lần, mỗi lần đều bị từ ngữ nguyền rủa không chút trùng lặp chấn kinh.
Y tin chắc Từ Tiểu Thụ cũng nghe thấy, dù sao lỗ tai tên kia, còn linh hơn cả Vương Tọa.
Nhưng rất rõ ràng, đối với chút nguyền rủa ấy, Từ Tiểu Thụ đã miễn dịch, cũng có thể làm đến giếng cổ không gợn sóng.
Ngày thường có thể không đếm xỉa đến, hiện tại hai người cùng ra sân, hơn nữa còn là quyết đấu lôi đài.
Nếu như không cọ ra chút tia lửa, Tân Cô Cô y liền viết ngược tên mình lại, không kèm họ loại kia!
"Cược nàng đi, cược Mộc Tiểu Công."
Tân Cô Cô vỗ vai Tiêu Vãn Phong, không có giải thích quá nhiều, "Thời điểm tranh tài kết thúc, ngươi liền biết tại sao."
Tiêu Vãn Phong có hơi do dự: "Vậy Tiểu Tân ca thì sao, ngươi áp ai?"
"Ta?"
Tân Cô Cô ngây người.
Y nhớ đến thẻ vàng, sau khi thuê Triều Thánh Lâu, còn dư rất nhiều tiền, Từ Tiểu Thụ cũng không có ý định thu hồi.
Tân Cô Cô y sống đến bây giờ, chưa từng có nhiều tiền như vậy!
Y cảm thấy, nếu như Từ Tiểu Thụ từ bỏ thẻ vàng, vậy thẻ vàng kia chỉ có thể ở trong ngực của mình, tuyệt không lấy ra.
Vì sao không lấy ra?
Nói đùa gì thế?
Tiền của Tân Cô Cô ta, ai dám động?!
Tân Cô Cô che ngực, kiên quyết lắc đầu: "Đánh bạc là không tốt, ta không thích đánh bạc."
"Vì sao?"
Tiêu Vãn Phong buồn bực, chỉ cần tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra, cược Từ thiếu tất kiếm.
"Nói không áp, chính là không áp." Tân Cô Cô hiển nhiên có chút bực bội.
Con hàng này, lại muốn kéo tiền mình đi đánh cược vận khí?
Cho dù 99,99% cược Mộc Tử Tịch tất kiếm, nhưng vạn nhất thì sao?
Đây chính là tiền mua nhà!
Tiêu Vãn Phong y, có biết tầm quan trọng của bất động sản không?
Đó là tự do!
Không có Linh Tinh, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu nào có thể phù hộ Tiêu Vãn Phong y?
"Lại nói, sao ngươi còn ở chỗ này?"
Suy nghĩ trấn định, Tân Cô Cô cau mày, quay lại đánh giá Tiêu Vãn Phong.
"Ách. . ." Tiêu Vãn Phong mộng bức, "Vậy ta nên ở đâu? Ta đi cược tiền? Cho nên, Tiểu Tân ca ngươi áp ai?"
Ánh mắt Tân Cô Cô liếc nhìn một hồi, sau đó dừng ở khay trà trên tay Tiêu Vãn Phong, trà phía trên còn đang tỏa ra mùi thơm, nhiệt khí bốc lên, hẳn là vừa thêm nước.
Tiêu Vãn Phong đột nhiên nghẹn lại, tựa hồ hiểu ra chuyện gì, sắc mặt dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy chuyển xanh.
Ánh mắt Tân Cô Cô dời đến bệ cửa sổ, hất hất cằm hướng phía Từ Tiểu Thụ dưới sân, không nói gì.
Sắc mặt Tiêu Vãn Phong từ xanh chuyển tím. . .
Tiểu Liên cùng Yêu Nguyệt chớp mắt nhìn nhau, cảm nhận áp bách vô hình, đều có chút chấn kinh: Hắn chỉ là bảo ngươi đi đánh bạc, ngươi liền gọi hắn đi dâng mạng?
"Tiểu Tiểu Tiểu, Tiểu Tân ca, không, không phải chứ, ta ta ta. . . ta thu hồi lời nói vừa rồi, không cược không cược, đánh bạc không tốt, ta cũng không cược!" Tiêu Vãn Phong trợn tròn mắt, y thề sau này không dám gọi Tiểu Tân ca đánh bạc nữa.
"Yêu Nguyệt cô nương, giúp hắn làm thủ tục. . . công việc bưng trà rót nước, cũng không phải dễ làm như vậy, bằng không sao đáng với một vạn Linh Tinh một tháng?"
Tân Cô Cô dừng một chút, ở trong lòng im ắng đâm tiểu nhân.
Một vạn Linh Tinh đó! ! !
Ta đều không có. . .
. . .
"Ầm ầm ầm ầm ầm!"
Vài cái hàng rào sắt thô dày từ trên trời rơi xuống, trùng điệp cắm vào rãnh sâu giữa lôi đài, chia cắt toàn trường ra thành năm khu.
Cảm giác hoàn toàn khác với lúc trên phòng bao.
Sau khi chân chính ra sân, đám tuyển thủ mới có thể cảm nhận được mị lực ở nơi này.
Không có có kết giới, không có che giấu.
Tiếng hò hét xuyên phá thương khung trên khán đài, như bài sơn đảo hải xuyên qua vành tai, trùng điệp oanh vào trong óc.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Từ Tiểu Thụ cảm giác trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào.
Dưới loại tràng diện này, hắn cũng có phần cảm nhiễm, linh hồn phảng phất bị đồng hóa, lực lượng cuồng bạo đè nén sâu trong linh đài, tựa hồ cũng bị nhóm lửa.
"Cuồng Bạo. . . ta kháo!"
Trong một sát na, Từ Tiểu Thụ đè xuống xúc động.
Hắn có chút kinh hãi.
Đứng ở trên lôi đài, chiến đấu còn chưa từng bắt đầu, hắn đã cảm thấy chỉ cần động tâm niệm, liền có thể trực tiếp mở ra hình thái Cuồng Bạo Cự Nhân.
"Đáng sợ. . ."
Tâm thần hoảng hốt, hắn kìm lòng không được, nhìn đến cột tin tức.
Cảm Giác không thể bài trừ âm thanh rít gào, hắn chỉ có thể che đậy phương diện tinh thần.
Nhưng rất rõ ràng, cột tin tức không quản những thứ kia là gì, chỉ cần nằm trong phạm vi Cảm Giác, bất kể có phải tạp âm hay không, đều sẽ tính hết vào.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +9999."
"Nhận reo hò, điểm bị động, +9999."
"Nhận ủng hộ, điểm bị động, +9999."
"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +9999."
"Nhận mong đợi, điểm bị động, +9999."
". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận