Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1450: Bạch Quật Chi Chủ (2)

Tiếng gió vi vu, Lệ Tịch Nhi một đầu tóc bạc lẻ loi đứng cách đó không xa.
Y phục màu xanh rách rưới nhuốm máu, không đủ che đậy dáng người uyển chuyển, xuân quang chợt tiết, đồng dạng, cũng không thể mang đến cảm giác tiểu gia bích ngọc ngày xưa.
Thần Ma Đồng được sương mù đen trắng làm nổi bật lên, khiến cho khuôn mặt Lệ Tịch Nhi chỉ có hờ hững, lạnh lùng.
Ngón tay ngọc xanh thẳm vén tóc mai bị gió thổi loạn ra sau tai, trong lúc giơ tay nhấc chân, tản ra phong tình mị hoặc nhàn nhạt.
Từ Tiểu Thụ nhìn đến thất thần.
Nếu như nói thần tính Thần Ma Đồng, là lấy Mộc Tử Tịch thiên chân vô tà, cổ linh tinh quái, hoạt bát đáng yêu làm đại biểu.
Như vậy Lệ Tịch Nhi, chính là một ma nữ tràn đầy mâu thuẫn, vừa lạnh lùng xa cách, vừa phong tình vấn vương.
Từ Tiểu Thụ không muốn thừa nhận nàng là tiểu sư muội.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt Lệ Tịch Nhi nhìn hắn. . .
Trong đôi Thần Ma Đồng yêu dị kia, lại ẩn chứa sắc thái ngày thường Mộc Tử Tịch nhìn hắn, trừng trừng theo dõi hắn.
Tình cảm, thần thái, không chút khác biệt!
"Ngươi tỉnh rồi?" Từ Tiểu Thụ mím môi.
Hắn không có bước ra, cảm thấy mình cùng tiểu sư muội giờ phút này, tựa như hai người xa lạ, giữa bọn họ có thêm một khoảng "lạ lẫm".
"Ừm." Lệ Tịch Nhi nhẹ gật đầu.
"Vương Tọa?" Từ Tiểu Thụ hỏi lại.
"Vương Tọa." Lệ Tịch Nhi hơi nhếch môi đỏ, mỉm cười, con mắt cong thành hình bán nguyệt, "Ta rốt cuộc có thể giúp. . . "
Lời nói được một nửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ ý thức được đây không phải phản ứng mình nên có, lập tức khống chế lại, thần thái khôi phục lạnh nhạt.
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi.
Trước khi đạt được Thế Giới Nguyên Điểm, tu vi tiến cảnh của Mộc Tử Tịch đã có thể không hiểu ra sao tăng lên.
Lúc đầu hắn không rõ ràng cho lắm, cảm thấy tiểu sư muội cũng là thiên tài, có thể lý giải.
Hiện tại xem ra. . .
Hết thảy đều có nguyên nhân.
Có lẽ Lệ Tịch Nhi đã tồn tại ngay từ đầu, chỉ là mình không phát hiện ra mà thôi.
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."
Cột tin tức nhảy lên một cái, kết thúc Từ Tiểu Thụ thất thần.
Hắn quay đầu lại.
Sau khi khí thế tiêu tán, Vô Cơ lão tổ cũng không quỳ rạp dưới đất nữa, ông ta chậm rãi đứng lên.
Nhưng hiển nhiên, cái quỳ vừa rồi đã nghiêm trọng hao tổn tôn nghiêm, Vô Cơ lão tổ nhớ kỹ.
Từ Tiểu Thụ lơ đễnh.
Hắn nhìn trúng Liễu Trường Thanh, xem y như bằng hữu.
Đối phương một mực kính cẩn lễ phép, chưa từng làm qua sự từ quá đáng gì, cho nên Từ Tiểu Thụ vẫn luôn đối xử bình đẳng với y.
Nhưng Huyền Vô Cơ. . .
Lần đầu tiên lão già này xuất hiện, Từ Tiểu Thụ quả thật rất kính trọng.
Nhưng sau khi đối phương xem nhẹ sinh tử Mộc Tử Tịch, hết thảy liền thay đổi.
Từ Tiểu Thụ nhìn Vô Cơ lão tổ, nắm lấy Hữu Tứ Kiếm, trong mắt không che giấu sát ý.
"Cái quỳ này, thụ thương?"
Hắn lạnh lùng cười, nói: "Ngươi có thể ghi hận ta, trong bóng tối hố ta, thậm chí hiện tại diệt sát ta, chỉ cần ngươi có thể làm được."
Từ Tiểu Thụ chỉ lên bầu trời.
"Hiện tại thế giới Vân Cảnh do ngươi khống chế, ngươi có thể tiết lộ ra một chút tin tức, mượn tay Tha Yêu Yêu trảm ta."
Thân thể Vô Cơ lão tổ run lên, vừa rồi ông ta quả thật có nghĩ như vậy.
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ lại chỉ xung quanh.
"Thí luyện Vân Lôn Sơn Mạch, còn có một đoạn đường rất dài phải đi, ngươi có thể tạm thời ẩn núp, vận sức chờ phát động."
"Giống như vừa rồi ngươi mặc kệ nàng sống chết, ẩn thân bày trận, chờ đến khi hoàn toàn chắc chắn, có thể chém giết cừu địch mới ra tay, thiết lập ván cục giết ta."
Khóe miệng Vô Cơ lão tổ lại giật mạnh.
Điểm ấy, vừa rồi ông ta cũng nghĩ đến.
"Nhận kính sợ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức, bật cười tiến về trước một bước, thấp giọng nói ra: "Hậu thủ ngươi có thể nghĩ đến, hết thảy, ta đều có thể nghĩ ra."
Hắn dừng một chút, sau đó lạnh giọng nói:
"Ta thậm chí còn biết trong lòng ngươi đang nghĩ, sau khi chiến cuộc nơi này kết thúc, mình còn có thể sống tiếp hay không."
"Cho nên xét từ góc độ của ngươi, phương án tốt nhất hiện tại, chính là thừa dịp ta còn chưa trưởng thành, ở chỗ này, giết chết ta!"
Từ Tiểu Thụ nói đến đây, phảng phất nhân vật chính không phải mình, không chút sợ hãi.
Hắn đặt tay lên bả vai Vô Cơ lão tổ, nhẹ nhàng dùng lực, năm ngón tay đâm vào huyết nhục đối phương.
"Dám không?"
Âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai, khiến cho toàn thân Vô Cơ lão tổ run rẩy.
Ông ta nhìn ma khí lạnh thấu xương trong mắt Từ Tiểu Thụ, cảm nhận được áp lực khủng bố trên vai truyền tới.
Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Bát Tự Lệnh.
Vô Cơ lão tổ trầm mặc hồi lâu, cắn răng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không dám. . . "
Ông ta rốt cuộc minh bạch vị trí của mình.
Quân cờ, vĩnh viễn chỉ là quân cờ.
Bắt đầu từ thời khắc Bạch Mạch tam tổ liên hợp đưa ra Hư Không Đảo, mệnh của Huyền Vô Cơ y, đã không còn là của mình.
Dưới tình huống như vậy, ông ta sao dám động Từ Tiểu Thụ, người có khả năng trở thành chấp kỳ giả tương lai?
Không nói Bát Tôn Am.
Vẻn vẹn lửa giận Bạch Mạch tam tổ, Huyền Vô Cơ ông ta đã không chịu nổi!
Đúng lúc này.
Tranh thủ thời khắc mọi người không chút ý, Dị đột nhiên hành động, hồn thể hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng tới chỗ Lệ Tịch Nhi.
"Cẩn thận!"
Vô Cơ lão tổ lập tức nhắc nhở, ông ta muốn lấy công chuộc tội, trực tiếp từ bỏ quyền chưởng khống thế giới Vân Cảnh, giúp Lệ Tịch Nhi một tay.
"Làm tốt chuyện của ngươi!"
Từ Tiểu Thụ quát lớn một tiếng, sau đó quay người.
Hắn cần gì nhắc nhở?
Cảm Giác chưa từng buông lỏng, vẫn luôn nhìn chằm chằm hồn thể Dị, Từ Tiểu Thụ đã chờ quá lâu.
Tốc độ của Dị rất nhanh.
Nhưng giới vực của y đã bị tiểu thế giới Bạch Quật thay thế.
Cho dù nhanh, cũng không nhanh bằng chủ nhân giới vực Lệ Tịch Nhi, không nhanh bằng Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ.
Cơ hồ cùng lúc Dị khởi hành.
Lệ Tịch Nhi hơi nghiêng đầu, không thấy có động tác, thế nhưng Thần Ma Đồng nhất chuyển.
"Thần Ma Ấn."
Môi son mở ra, âm thanh mị mị vang lên.
Hư không "ong ong" run lên, sương mù Thần Ma xung quanh Lệ Tịch Nhi nở rộ, giống như Hắc Bạch Bỉ Ngạn Hoa.
Sau đó, trong mắt hồn thể Dị xuất hiện hình chiếu Thần Ma Đồng, một âm một dương, một đen một trắng.
"Ách!"
Vẻn vẹn một sát na, thân hình Dị liền bị ngừng giữa hư không.
Từ Tiểu Thụ còn chưa vận dụng Linh Hồn Độc Thủ, đã bị một màn này kinh đến.
Hắn lập tức nhớ lại lúc ở Thiên Tang Linh Cung, Lệ Song Hành giao đấu Diệp Tiểu Thiên, vượt qua mấy giai, cách không định trụ.
Nguyên lai, đây chính là năng lực của Thần Ma Đồng?
Mình bất lực đối phó hồn thể Dị, Lệ Tịch Nhi vận dụng lực lượng Thần Ma Đồng, liền có thể thành công?
Từ Tiểu Thụ lập tức đè xuống tâm tư sử dụng Linh Hồn Độc Thủ, hai tay phi tốc chuyển động, trong miệng lẩm bẩm.
Thiên Cơ đạo văn tuôn ra, ở trong hư không nhanh chóng dệt thành một tấm trận đồ huyền diệu.
"Chuyện này?"
Vô Cơ lão tổ lập tức trừng to hai mắt.
Đây không phải phương pháp cấu trúc Chuyển Linh Lục Huyền Trận hay sao?
Từ Tiểu Thụ, thật học được?
Hơn nữa, nhìn mức độ thành thạo. . .
Vô Cơ lão tổ không dám tin nhìn thanh niên bên cạnh.
Đây là yêu nghiệt gì, ngay cả Thiên Cơ Thuật, hắn cũng biết?!
Hơn nữa tạo nghệ, còn cao như thế?
"Chuyển Linh Lục Huyền Trận, sắc!"
Hai tay Từ Tiểu Thụ hướng phía trước ấn tới, Thiên Cơ trận đồ trực tiếp sắc phong bay đi.
Trận đồ tiến vào trong hồn thể Dị, dùng thiên địa đại đạo làm cầu nối, câu thông âm dương hư thực, ở bên trong không gian linh hồn Dị, mở ra một cái khe lớn.
Không gian giới chỉ, linh khí, đan dược. . .
Bảo vật trân quý, toàn bộ hiện ra!
Từ Tiểu Thụ lướt qua những thứ này, tìm kiếm đồ vật mình muốn tìm nhất, cuối cùng tại một góc không đáng chú ý, phát hiện ra vật kia.
Tiểu nhân thạch điêu lớn cỡ nắm đấm, giống như búp bê đất, phần đầu không ngũ quan, tứ chi trên người trụi lủi, thập phần quỷ dị.
"Đây chính là. . . Mô Phỏng Giả?"
Từ Tiểu Thụ lạnh nhạt quan sát, nhấc tay lên, Thiên Cơ đạo văn tuôn trào, kéo thứ kia ra.
"Chính là ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận