Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 521: Bí Mật A Giới (1)

"Đến."
Một nam một nữ ngừng chân ở trước đại môn Linh Cung.
Ngựa không dừng vó chạy về Thiên Tang Linh Cung, là bởi vì Từ Tiểu Thụ cảm thấy thời gian Bạch Quật mở ra đã sắp đến.
Chuyến đi Thiên Tang Thành khảo hạch Luyện Đan Sư, nếu như nghiêm túc đánh giá, Từ Tiểu Thụ vô cùng thất bại.
Hắn chỉ lấy được một cái huy chương thập phẩm Luyện Đan Sư.
Mình muốn lần nữa chứng minh thực lực bản thân, thế nhưng bởi vì Sư Đề hội trưởng gan nhỏ, dẫn tới bị cấm thi đấu, từ đó đã mất kỳ ngộ.
"Đáng tiếc."
Từ Tiểu Thụ than nhẹ.
Nhưng từ một góc độ khác mà nói, hắn cảm thấy chuyến đi này của mình, vẫn đạt được mục đích.
Không chỉ dựa vào thực lực bản thân lấy được danh ngạch Bạch Quật, thậm chí còn sớm biết được tin tức Bạch Quật tương quan.
Ngay cả Thiên Xu Cơ Bàn cùng Từ Tiểu Kê, đều không hiểu ra sao tự động tiến vào Nguyên Phủ của mình.
Không thể tưởng tượng!
"Đi vào thôi, đến Linh Tàng Các tìm Tang lão đầu trước."
Từ Tiểu Thụ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi trước.
Lời nói Tang lão đầu vẫn còn khắc sâu ở trong đầu hắn.
Trước khi Bạch Quật mở ra nhất định phải trở về, hắn càng không dám quên.
Dù sao tử lão đầu kia không phải người hiền lành, thật làm ra việc gì đó, nói không chừng sẽ lập tức đánh mình thành đầu heo.
Mộc Tử Tịch gật đầu một cái, đuổi theo sát Từ Tiểu Thụ.
Linh Tàng Các.
Bồn tắm lớn quen thuộc vẫn còn, trên quầy chất đầy bình thuốc thượng vàng hạ cám, vẫn tán loạn như cũ, chỉ là không thấy người đâu.
"Không tại?"
Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Tang lão không tại, hắn nhất thời không biết đi nơi nào tìm người.
"Thư?"
Mộc Tử Tịch hai mắt như gấu mèo bồi hồi ở trong phòng, đột nhiên từ trên kệ đan dược phát hiện một bức thư, tinh thần không khỏi chấn động.
"Tiểu Thụ mở."
Nhìn thấy ba chữ ở trên, sắc mặt tiểu cô nương cứng đờ, tay nhỏ lập tức che lại, muốn lập tức cầm lấy phong thư.
Từ Tiểu Thụ lại nhanh hơn nàng một bước, nhanh chóng đoạt qua.
"Ta cũng muốn xem."
Mộc Tử Tịch giương gương mặt xinh đẹp lên.
"Nói không chừng tử lão đầu kia muốn nói nhỏ với ta, ta xem xong cho ngươi xem."
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc nói.
Hắn biết Tang lão không bao giờ làm chuyện vô ích.
Có lẽ lưu lại phong thư này, mang ý nghĩa ông ta đã tạm thời rời khỏi Linh Cung.
Nếu không phải chuyện quan trọng, truyền lời lại là được rồi?
Vì sao còn phải lưu thư?
Mà tử lão đầu kia, không thể không nói, trên người quả thật có chút bí mật.
Một số thời khắc, có chút bí mật, chưa chắc tốt cho người biết, thậm chí vô cùng có khả năng, trực tiếp cho ra kết quả tương phản.
Tiểu sư muội...
Ừm, tạm thời vẫn nên làm ngu dân đi.
"Hừ!"
Mộc Tử Tịch tức giận đến giậm chân một cái, lập tức tinh thần treo lên, mắt to lưu chuyển, bắt đầu tìm kiếm phong thư Tang lão lưu lại cho nàng.
Từ Tiểu Thụ liếc qua, mở phong thư ra.
Văn tự xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí như con giun, trừu tượng xuất hiện.
"Vi sư rời đi, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không trở về, lý do, không nói cũng được."
Đây là câu đầu tiên.
Từ Tiểu Thụ đọc xong, lúc này chậc chậc.
Rời đi rất tốt!
Tốt nhất là đừng bao giờ trở về.
Về phần lý do, ta cần quan tâm là lý do quỷ gì!
Bái bai ngài.
Hắn tiếp tục nhìn xuống.
"Lưu lại cho ngươi một cái danh ngạch Bạch Quật, nhớ phải đi, Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng nằm ở bên trong."
Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng?
Thần sắc Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Hắn mới nhớ tới trước khi đến Thiên Tang Thành, Tang lão quả thật đã cho hắn hai cái ngọc giản.
Theo thứ tự là "Tẫn Chiếu Thiên Viêm.
- Bạch Viêm" cùng "Long Dung Giới".
Mà điều kiện tiên quyết để tu luyện hai thứ đó, chính là so Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, thứ kia thậm chí còn cao cấp hơn Tẫn Chiếu Hỏa Chủng.
"Bạch Viêm, Long Dung Giới..."
Từ Tiểu Thụ nhớ tới một thức lúc đó Tang lão dùng vây khốn người bịt mặt.
Hình như lúc đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tang lão chân chính xuất thủ.
Hiện tại hồi tưởng lại, nếu như tu luyện Long Dung Giới có thành tựu, nói không chừng ngay cả giới vực Vương Tọa, cũng có thể trực tiếp đốt đi.
"Đáng sợ!"
Lúc đó chưa chiến qua Vương Tọa, Từ Tiểu Thụ không biết khái niệm đại thể, cho nên không biết được linh kỹ trong tay trân quý đến cỡ nào.
Mà hiện tại, Tinh Thông Trù Nghệ, Sinh Sinh Bất Tức đều đã đạt tới cấp bậc Tông Sư.
Cộng thêm Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng có khả năng gia tăng một chút điểm bị động cho mình...
Từ Tiểu Thụ bắt đầu do dự.
Đau, đúng là đau một chút.
Nhưng thành công, sao có thể đến dễ dàng như vậy?
Cộng thêm nếm qua chỗ tốt của Cuồng Bạo Cự Nhân, Tư Thái Nổ Tung, cùng Nhất Bộ Đăng Thiên.
Từ Tiểu Thụ hận không thể thức tỉnh toàn bộ kỹ năng bị động mà mình có.
Hiện tại rời khỏi phủ thành chủ, muốn thu lấy đại lượng điểm bị động, có lẽ phải đi đường xưa...
"Thụ ngược?"
Từ Tiểu Thụ xoa xoa ngón tay, có chút chần chừ.
"Cũng không phải là không được..."
"Thơi tính sau đi!"
Gác chuyện này sang một bên, hắn tiếp tục nhìn xuống.
"Hữu Tứ Kiếm có thể cầm thì cầm, sau khi đi ra ngoài không cần lo lắng."
"Về phần không lấy được, cũng không sao, nhưng nhớ lấy, kiếm này ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay Bạch Y!"
Bạch Y...
Từ Tiểu Thụ nheo mắt lại.
Vì sao không phải Hồng Y?
Viết sai sao?
Hay là, Tang lão có thù với Bạch Y?
Hoặc là, ông ta cùng Thánh Thần Điện, không hợp nhau?
Trong thư không nói nguyên nhân, Từ Tiểu Thụ cũng không tiện suy đoán.
Nhưng một câu "Có thể cầm thì cầm" kia, quả thật khiến cho Từ Tiểu Thụ động tâm.
Hắn có rất nhiều điều kiện tiên quyết, cộng thêm linh trận cơ sở cường hãn, trên lý luận, xác suất cầm tới Hữu Tứ Kiếm, lớn hơn những người khác.
Sở dĩ lúc trước không muốn cầm, là bởi vì không dám.
Nhưng Tang lão nói thế...
"Tin được không?"
Từ Tiểu Thụ hoài nghi.
Vô cùng hoài nghi!
Lão nhân này không hừ một tiếng, trực tiếp lách mình rời đi.
Vạn nhất mình vào Bạch Quật, sau khi cầm tới Hữu Tứ Kiếm ra ngoài, trực tiếp đứng trước mấy chục Vương Tọa vây công, biết làm thế nào?
Lão nhân này mạnh hơn, cũng không có khả năng vì mình mà bồi cái mạng già của ông ấy vào.
"Lại nói..."
Từ Tiểu Thụ một lần nữa gác lại.
Trong thư đã không còn nhiều, hắn lướt qua liền lướt đến đuôi.
"Bạch Quật không có quy tắc, sau khi đi vào, nghe theo nội tâm chỉ dẫn là được."
"Nhớ lấy, vi sư đã từng nói với ngươi, trên thế giới này, không thể tin bất luận kẻ nào!"
Từ Tiểu Thụ khép thư lại.
"Lão đầu này..."
"Ông ấy muốn biểu đạt chuyện gì?"
"Không thể nói rõ hơn sao? Ta không tin ai... ông ấy sao?"
Từ Tiểu Thụ ấn xuống trán.
Thật đau đầu!
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhớ lại nội dung bức thư một lần.
"Cực kỳ trung quy trung củ."
"Không có chỉ lệnh đặc thù, ngay cả tranh Hữu Tứ Kiếm, cũng là có cũng được mà không có cũng không sao."
"Là kế mưu sao?"
Từ Tiểu Thụ vuốt ve cái cằm.
"Vì không để ta phát sinh tâm lý phản nghịch?"
"Hay là lấy lui làm tiến?"
Hắn biểu thị vẫn có chút không nhìn thấu dụng ý của Tang lão.
Quả thật, nếu như chỉ đơn thuần đọc phong thư này, Tang lão đúng là một người sư phụ tốt.
Ngươi phụ trách xông xáo, sau khi ra ngoài, hết thảy có ta gánh.
Nhưng Tang lão là loại người này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận