Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 644: Từ Tiểu Thụ, Nguyên Lai Ngươi Lại Là Người Như Thế (2)

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Ta thật đang chữa thương."
Từ Tiểu Thụ không dám nhiều lời, hắn trực tiếp nâng đầu Ngư Tri Ôn lên, muốn cách không hút dược lực trong cơ thể nàng ra.
Lúc đầu sự tình vốn là như vậy.
Tiểu nha đầu nhà ngươi, sao lại nghĩ nhiều như thế? !
Còn chưa kịp nói chuyện, phía trên cửu thiên đột nhiên nổ vang.
"Oanh!"
Âm thanh bạo tạc gần như muốn đâm thủng màng nhĩ, lập tức khiến cho mọi người tỉnh táo lại.
Tham dự nháo kịch ở đây, cũng không chỉ có hai người Từ Mộc.
Bạch Khô Lâu giống như Khoa Phụ che khuất bầu trời, cũng đã kịp thời chạy đến.
"Phanh phanh phanh!"
Đám người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Bạch Khô Lâu cùng một đạo thân ảnh nhỏ bé giao phong, bắt đầu đánh nhau.
Khí lưu tàn phá bốn phương tám hướng, thổi rừng Cao Viêm Phong nghiên trái ngã phải, kém chút bật gốc bay đi.
Không ít linh dược trân quý không bám trụ được, bị khí lưu mạnh mẽ hút lên, xoắn nát ở trong hư không.
"Khá lắm, cân sức ngang tài?"
Từ Tiểu Thụ chấn kinh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy A Giới gặp phải đối thủ cùng cấp.
Nhưng nghĩ lại cũng phải.
Cho dù nắm giữ lực lượng Thái Hư, nhưng Thái Hư, bản chất cũng là một loại cảnh giới thuộc về Vương Tọa.
Chỉ cần không sử dụng cỗ lực lượng đặc thù này, thuần luận nhục thân mà nói, đây chính là trận chiến giữa hai nhục thân Vương Tọa, một lớn một nhỏ!
"Nhanh, chúng ta tìm chỗ tránh trước, tên kia còn có Bạch Viêm, bất quá A Giới hẳn cũng có thủ đoạn khác."
"Có A Giới bảo bảo tại, chúng ta không cần sợ tên to con kia nữa."
"Nhưng trốn ở trong lòng đất không khác gì ngồi chờ chết, phải tìm chỗ khác!"
Từ Tiểu Thụ ngẩn đầu lên, nhìn tới bạch cốt môn.
Đối với người khác mà nói, giờ phút này lựa chọn tốt nhất chính là thừa dịp A Giới tạm thời kéo chân Bạch Khô Lâu, quay đầu chạy đi.
Nhưng Từ Tiểu Thụ thì khác.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Có A Giới kéo lấy, hắn hoàn toàn có thể thừa cơ hội này, trực tiếp chui vào bên trong bạch cốt môn, tìm tòi hư thực.
"Tiến vào bạch cốt môn!"
Từ Tiểu Thụ kích động, ngay cả "hấp khí" cũng quên mất, ôm Tiểu Ngư muốn chạy thẳng vào trong bạch cốt môn.
Sau khi Mộc Tử Tịch hoàn hồn, ngẩn đầu lên.
Lần nữa nhìn thấy Ngư Tri Ôn mất đi Từ Tiểu Thụ chống đờ, đầu theo quán tính lung lay, ngửa ra, sau đó tiếp tục. . . hôn tới người trước mặt.
"Không được!"
Mộc Tử Tịch từng thề sẽ không để chuyện tương tự xảy ra thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng thiện tại
Nó đang xảy ra ngay trước mắt mình!
Nàng nhảy lên.
"Lại thế nào. . . "
Từ Tiểu Thụ ai thán quay đầu lại, thế nhưng còn chưa kịp khuyên nhủ, đã cảm thấy gò má mình bị bờ môi ướt át án vào.
"Ưm ~ "
"Hả." Đầu óc Từ Tiểu Thụ chập mạch.
"Từ Tiểu Thụ. . . "
Tiểu Ngư tựa hồ thanh tỉnh lại một chút, thế nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, nàng nỉ non một tiếng, gương mặt xinh đẹp đỏ rần trực tiếp bất lực, trượt xuống bờ vai Từ Tiểu Thụ.
Ở trong mắt Mộc Tử Tịch.
Cô nương kia hôm má còn chưa tính, nàng còn dùng miệng vạch. . . vạch ra một đường đỏ rõ ràng như thế!
Đây là đang. . . biểu thị công khai chủ quyền sao?!
"Đông!"
Mộc Tử Tịch vừa nhảy lên không trung, lần nữa cắm đầu ngã xuống đất.
Nàng cảm thấy thế giới này sắp tận thế.
Có vô số mảnh vỡ trong suốt nổ tung ở trong đầu, bay tứ tán.
Rất thống khổ!
Đây là cảm giác gì. . .
Tại sao lại khó chịu như thế?!
"Ách ách."
Chân co quắp, miệng mũi, tựa hồ không hô hấp được.
Mộc Tử Tịch cảm thấy mình hít thở không thông.
Nàng không biết bắt đầu từ khi nào, Từ Tiểu Thụ ở trong lòng nàng lại quan trọng đến như vậy.
Nhưng nếu như không quan trọng.
Sao hiện tại mình lại cảm thấy cơ tim tắc nghẽn?
"Ngươi nhìn xem, ta đã nói rồi, đi theo phương hướng ta chỉ."
Giọng nữ yêu mị trong đầu vậy mà tăng thêm một chút trêu tức.
"Cút!"
Mộc Tử Tịch quát lớn.
"Đi thôi, theo phương hướng ta chỉ, loại người này, không đáng."
"Cút."
"Thật muốn ta cút? Ngươi vẫn muốn ở lại chỗ này sao?"
"Cút a. . . "
Mộc Tử Tịch bất lực nghẹn ngào.
"Lựa chọn."
Hai chữ liên tục vang vọng ở trong đầu không dứt.
Mộc Tử Tịch không có trả lời.
Nàng cảm thấy tồn tại của mình là dư thừa. . .
Có lẽ nàng nói đúng, mình quả thật không nên đến đây.
Tốt thôi.
Ta rời đi. . . là được rồi!
Về phần Từ Tiểu Thụ. . .
Mộc Tử Tịch rưng rưng đè tức giận xuống.
"Nhận chúc phúc, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy "Nhận chúc phúc", đầu liền to như cái đấu.
Thứ loạn thất bát tao gì?!
Hắn đưa tay xách tiểu sư muội ở dưới đất lên.
"Tỉnh!"
"Ta. . . "
"Ba!"
Vỗ vỗ mặt, Mộc Tử Tịch lập tức phun ra một miệng bùn đất.
Nàng thở phì phò.
"Ta. . . "
"Ngươi cái gì mà ngươi."
Từ Tiểu Thụ lau vết đỏ trên mặt, thấp thoáng có chút xấu hổ.
Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp cách không hút Tiểu Ngư một hơi.
Trên đỉnh đầu Ngư Tri Ôn lập tức toát ra sương mù màu hồng phấn, tiến vào miệng Từ Tiểu Thụ.
"Hô ~ "
Lại thở dài.
Dược lực đáng giận đẩy người ta vào tình huống xấu hổ lập tức bị bức ra ngoài.
"Ưm. . . "
Ngư Tri Ôn "ưm" một tiếng, tựa hồ muốn tỉnh lại.
Nhưng lông mi rung động hai lần, thân thể nàng tựa hồ vẫn còn rất yếu ớt, mặt chôn ở trong ngực Từ Tiểu Thụ không dậy nổi.
"Vẫn chưa tỉnh sao. . . "
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ khẽ cong, lập tức bình phục.
Lúc này, Mộc Tử Tịch từ bên trong kinh loạn khôi phục lại.
Nàng cũng ý thức được nguyên nhân khiến cho mình ngạt thở, không phải bởi vì Từ Tiểu Thụ bị cưỡng hôn ở trước mặt mình.
Mà là bùn đất trong miệng. . .
Thế nhưng, nhìn gia hỏa trước mặt ôm người khác không ôm mình.
Đỡ người khác không đỡ mình.
Thậm chí tình nguyện chữa thương cho người ta, cũng không hỏi han mình vài câu. . .
"Chung quy vẫn tính sai."
Nàng vừa quay đầu, quyết định rời đi.
"Xoát xoát xoát."
Bước chân càng chạy càng nhanh, thậm chí trên không trung giẫm ra tiếng gió.
Thế nhưng Mộc Tử Tịch lại cảm thấy cảnh sắc bên cạnh không có dấu hiệu lui lại.
Ở dưới cổ, còn ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn cùng ngạt thở.
Nàng cúi đầu xuống, mới phát hiện mình lại bị người khác xách lên.
"Từ Tiểu Thụ!"
Từ Tiểu Thụ chết tiệt.
Ngươi ỷ mình cao lớn, liền có thể tùy tiện khi dễ người sao? !
"Ta và ngươi không xong!"
Nàng vừa nghiêng đầu, liền cắn vào tay Từ Tiểu Thụ.
"Xùy ~ "
Huyết hoa phun ra.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Mình có Tông Sư chi thân, tiểu cô nương vẫn có thể phá vỡ phòng ngự của mình?
Hơn nữa còn dùng răng?
Không chút lưu tình cắn xuống, không chỉ trực tiếp xé rách mấy tầng phòng ngự của hắn, mà còn khiến Từ Tiểu Thụ cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang lấy một loại tốc đột khủng bố trôi qua.
"Lại mạnh lên."
Từ Tiểu Thụ âm thầm run lên.
Lần trước bị cắn là lúc ở ngoại môn.
Đó là lần thứ hai hắn cảm nhận được năng lực hấp thu sinh mệnh lực kinh khủng của tiểu sư muội.
Mà lần này.
So sánh với lần trước, tốc độ hấp thu, không chỉ nhanh hơn gấp mười mấy lần.
Nếu như đổi thành người khác đến đây, một khi phòng ngự bị phá, không tới mười hơi, liền sẽ bị nàng hút thành thây khô.
"Ngươi làm gì?"
Từ Tiểu Thụ vô lực nói.
Hút thì hút.
Một chút xíu sinh mệnh lực ấy, đối người khác mà nói là sinh tử, thế nhưng đối với hắn mà nói, chỉ đơn giản là một lần hít thở.
"Nha nhút nhếch nhươi!" (Ta hút chết ngươi!)
Mộc Tử Tịch hung dữ nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi hút không chết, sinh mệnh lực của ta, ngươi biết." Từ Tiểu Thụ đáp lại.
"Nha nhút nhếch!"
"Ngươi hút không chết."
"Ta. . . "
"Phập phập phập!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy trên tay đột nhiên xuất hiện thêm mấy cái lỗ.
Tiểu sư muội giống như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà trong chớp mắt cắn ra thêm mấy vết thương.
"Ngươi điên rồi à?"
Hắn cực tốc rút tay về, nhìn "vật thể bất minh" treo lủng lẳng ở trên tay ngậm miệng không thả, không khỏi giận mắng: "Ngươi là chó à?!"
"Nhúng, nha nhà nhổ!" (Đúng, ta là hổ)
"Thả ra."
Từ Tiểu Thụ khẽ chấn động.
Lần này Mộc Tử Tịch không gánh được, răng tê rần, trực tiếp buông lỏng miệng.
Một giây sau, nàng lần nữa cảm thấy cổ áo phía sau mình bị người nắm lấy.
"Thả ta ra!"
Tiếng gió gào thét vang lên bên tai.
Mộc Tử Tịch biết mình bị hắn xách lên, lao đến chỗ bạch cốt môn.
"Thả ngươi ra, ngươi đi đâu?"
Từ Tiểu Thụ mỗi tay một người, cũng không quay đầu lại đáp.
"Ta muốn bỏ nhà đi bụi, ta không muốn ở cùng ngươi, ta muốn ói, ọe! Ta ọe!"
"Đi bụi, ngươi đi hiến mạng? Feed cho Bạch Khô Lâu?" Từ Tiểu Thụ cười nhạt, nhìn tiểu sư muội đang làm ra vẻ nôn khan.
"Ngươi quản được?"
"Ta đương nhiên quản được. . . "
Từ Tiểu Thụ xùy cười một tiếng, tay chuyển đến gân cổ tiểu cô nương.
"Ôi!"
Mộc Tử Tịch kinh hô một tiếng.
Hiện tại đang cãi nhau với Từ Tiểu Thụ, nàng vậy mà có xúc động muốn cười, chuyện này không thể được!
"Thả ta ra!"
Từ Tiểu Thụ lần nữa dùng sức.
"Ôi, hì hì. . . ngô, Từ Tiểu Thụ chết tiệt, thả ta ra!"
Lại dùng lực.
"Hì hì. . . "
"A!"
"Hì hì ha ha. . . "
"Ô ô ~"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận