Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1701: Hãm Hại Lừa Gạt (1)

"Cho nên ngươi vì ta, thời điểm Thiên Nhân tiền bối chiến đấu đến phút cuối cùng chạy đến, thu thập tàn cuộc, đánh đuổi gia hỏa thuộc tính phong ấn kia?"
Sau khi hỏi ra, Phụng Thang Mạnh Bà một mặt hoài nghi, bí mật mang theo một chút xíu cảm động tổng kết nói.
"Cũng không phải."
Thủy Quỷ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Phía sau nói đều đúng, nhưng mấu chốt không phải "Vì ngươi"."
"Vậy ngươi vì cái gì?"
"Vì đại cục, kế hoạch, cùng tổng thể quá trình độc Thánh."
Phụng Thang Mạnh Bà: ". . ."
Một chút xíu cảm động trong lòng nàng chớp mắt tan thành mây khói.
Nhân tình cũng bởi vì thiếu quá nhiều, căn bản không trả nổi, chỉ có thể mặc cho người định đoạt.
"Ngươi muốn gì cứ nói thẳng. . . hừ, nam nhân!"
Phụng Thang Mạnh Bà không chút lo lắng nói ra, cụ hiện nước sạch thanh tẩy vết máu trên mặt, tâm thần chìm vào khí hải, muốn xuyên qua phong ấn giải phóng một chút lực lượng.
Đáng tiếc nàng thất bại.
Hiện tại nàng trở thành một tên "phàm nhân" duy nhất bên trong Vân Lôn Sơn Mạch.
Chỉ sợ tùy tiện một tên thí luyện giả tới, đều có thể dùng một chiêu giết chết nàng.
Càng đừng nói đến Thủy Quỷ.
Nam nhân trước mặt, tài sắc không động được tâm hắn, quyền lợi loạn không được ý chí hắn.
Phụng Thang Mạnh Bà cảm giác mình tựa như một con rối khôi hài, ngoại trừ chọc cười và chơi vui, ở trước mặt Thủy Quỷ, căn bản không ép ra được nửa điểm "Lợi ích" nào.
Thủy Quỷ nhìn Phụng Thang Mạnh Bà phục dụng đan dược, thương thế khỏi hẳn, đang dùng nước sạch rửa mặt, lộ ra khuôn mặt yêu mị thành thục, không chút gợn sóng nói:
"Hiện tại lực lượng của ngươi đã bị phong ấn, không đi đâu được, nếu như rời khỏi Vân Lôn, hoặc là chết đói trên đường, hoặc là táng thân trong bụng thú."
"Không bằng đợi ở chỗ này đi, chí ít ta còn có thể bảo hộ được ngươi."
Phụng Thang Mạnh Bà nghe vậy lại cảm động.
Nhận biết Thủy Quỷ, thật không biết là phúc khí nàng tu luyện mấy đời mới được.
Trong nháy mắt, nàng lại hiện ra suy nghĩ lấy thân báo đáp.
"Nếu không. . ."
"Không cần."
Thủy Quỷ không đợi nàng nói xong, lập tức gọn gàng cự tuyệt, khiến cho Phụng Thang Mạnh Bà tối sầm mặt lại, giận dỗi không thôi.
"Đúng rồi."
Bỏ đi suy nghĩ trở thành phu nhân Thủy Quỷ liền không cần trả lại nhân tình, Phụng Thang Mạnh Bà nhìn quanh bốn phía, phát hiện tựa hồ thiếu mất một người.
"Thiên Nhân tiền bối đâu?" Nàng hỏi.
"Thiên Nhân gì cơ?" Thủy Quỷ khẽ giật mình.
"Thiên Nhân Ngũ Suy, là một vị tiền bối trong tổ chức Diêm Vương chúng ta, tiêu chí là màu cam. . ." Phụng Thang Mạnh Bà nói xong dừng lại, nhìn ánh mắt Thủy Quỷ mơ màng, lông mày nhướng cao cao, "Thời điểm ngươi cứu ta, không có gặp hắn?"
Thủy Quỷ vuốt cằm suy tư, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Chưa từng thấy qua, thời điểm ta chạy tới chiến trường, chỉ đánh đuổi một tên Quỷ Thú Ký Thể lực lượng đã tiêu tán rất nhiều, thuận tiện cứu ngươi, căn bản không nhìn thấy người thứ ba."
"Là thế à. . ."
Phụng Thang Mạnh Bà chần chờ lườm Thủy Quỷ, sau đó cúi đầu xuống trầm tư, bỗng nhiên ngước mắt, lại lườm Thủy Quỷ một chút, trong mắt có thêm mấy tia hoài nghi.
"Ha!" Thủy Quỷ cười, "Ngươi đại khái có thể. . ."
"Đừng! Dừng lại, không cần "đại khái"! Ta tin ngươi còn không được sao?" Phụng Thang Mạnh Bà vội vàng khoát tay, bộ dáng đau đầu.
Có lẽ Thiên Nhân tiền bối thấy tình thế không ổn, bỏ người chạy lấy người?
Không phải chứ?
Thiên Nhân tiền bối trong miệng Hoàng Tuyền đại nhân, mặc dù năng lực cổ quái, nhưng bản chất là người tốt mới đúng. . .
Phụng Thang Mạnh Bà lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, dù sao nghĩ nhiều vô ích.
Nàng tìm tảng đá lớn ngồi xuống, khoanh chân tĩnh tọa, bắt đầu trùng kích phong ấn trong cơ thể.
Khí hải một ngày không khôi phục năng lượng, không gian giới chỉ, máy truyền tin các loại, toàn bộ không thể dùng đến, thật sẽ biến thành liễu yếu đào tơ tay không tất sắt.
Một khi mình không có năng lực tự vệ, ở bên trong Vân Lôn Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng, chỉ có thể giao phó an toàn bản thân cho nam nhân không có chút hứng thú với mình.
Có thể tin được không?
Phụng Thang Mạnh Bà mở mắt ra, vụng trộm liếc nhìn Thủy Quỷ đang lấy máy truyền tin ra, không biết muốn liên lạc với ai, hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng có đáp án.
Hoàn toàn không đáng tin!
"Bíp. . ."
Máy truyền tin chỉ vang lên một tiếng, đầu bên kia liền kết nối.
Phụng Thang Mạnh Bà giả bộ nhắm mắt dưỡng thần, chăm chú trùng kích khí hải, thế nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.
Đối với nam nhân thần bí như Thủy Quỷ, hiếu kỳ trong lòng nàng là thật, suy nghĩ lấy thân báo đáp cũng không phải nói đùa, nếu như Thủy Quỷ chấp nhận, nàng liền sẽ nghiêm túc làm theo.
"Đúng đúng, người ngài muốn đã có đầu mối, một lát sau ta truyền tin tức cụ thể cho ngài. . ."
Âm thanh đối diện Truyền Tin Châu, Phụng Thang Mạnh Bà không nghe được, nhưng Thủy Quỷ cầm Truyền Tin Châu, giọng điệu đột nhiên trở nên hèn mọn, khiến cho Phụng Thang Mạnh Bà rất hiếu kỳ.
Đối phương là ai?
Có thể khiến Thủy Quỷ tôn kính như vậy, không phải là chủ nhân hắn đi? Cùng loại với Hoàng Tuyền đại nhân, hoặc là. . . Bán Thánh?
Chiến lực của Thủy Quỷ, toàn bộ thiên hạ hiếm có địch thủ!
Không phải Bán Thánh, hắn tuyệt đối sẽ không tôn kính như thế đi?
Phụng Thang Mạnh Bà hóa thân mèo con hiếu kỳ, thân thể thoáng dịch sát lại gần.
Bởi vì hiện tại Thủy Quỷ không cần chú ý đến phế vật như mình, cho nên ngay cả linh nguyên che đây cơ bản nhất cũng không vận dụng, nàng có thể nghe lén đến càng nhiều nội dung tư mật.
Con mắt lén mở ra một cái khe nhỏ, Phụng Thang Mạnh Bà cứ thế nhìn tới.
"Đúng, đúng, không chỉ vị trí, ta còn bắt được hai người."
"Một người không địch lại ta, tự mình nhảy xuống Cô Âm Nhai, tựa hồ muốn đuổi theo bước chân lão đại bọn họ, một người khác hiện tại đang ở trong tay ta."
Phụng Thang Mạnh Bà nghe đến đây, trong lòng giật mình, kém chút nhảy dựng lên.
Không phải chứ, không phải chứ?
"Một người khác" mà hắn nói đến, sẽ không phải chỉ ta đi?
Nàng nhìn quanh bốn phía, xung quanh ngoại trừ mình cùng Thủy Quỷ, căn bản không có ai khác.
Phụng Thang Mạnh Bà không nhịn được, mở mắt ra nhìn chằm chằm Thủy Quỷ, ngón tay hướng mình, không dám tin dùng ánh mắt hỏi: "Ta? Ngươi đang nói ta?"
Thủy Quỷ thình lình ngoái nhìn, trừng nàng một cái, lại không có trả lời, nhưng cũng không có kéo ra linh nguyên ngăn cách, tiếp tục nói với Truyền Tin Châu nói:
"Ừm, được, được, hẳn không cần chờ một ngày, nếu ngài nhàn rỗi, hiện tại có thể đến đây, bảo đảm có thu hoạch."
Phụng Thang Mạnh Bà an lòng không ít.
Một ngày?
Nàng nhớ kỹ kế hoạch độc Thánh Thủy Quỷ bày ra, tựa hồ có nửa ngày hạn chế.
Còn nữa, nếu như Thủy Quỷ muốn độc Thánh, sao hiện tại có thể liên lạc với vị Bán Thánh kia?
Mấu chốt nhất là, gia hỏa này rõ ràng biết mình đang nghe lén, lại xem mình như bằng hữu, không có che đậy âm thanh.
Đây không phải chính là cam đoan cùng giải thích tốt nhất sao?
"Ta đang nghĩ loạn chuyện gì. . ."
Phụng Thang Mạnh Bà mâu thuẫn trở về ngồi trên tảng đá lớn, nghĩ đến cho dù mình đoán sai, hiện tại cũng không phản kháng được, hết thảy chỉ có thể thuận theo ý trời.
Nàng không khỏi thở dài, trong đầu hiện ra hình ảnh gia hỏa có thuộc tính phong ấn kia.
Mình thân là người làm công tác tình báo, thế mà bị tình báo sai lầm làm lật thuyền, chính diện đối đầu với một người có được thuộc tính phong ấn.
Thật sự là, buồn cười đến cực điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận