Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 77: Phong Thủy Luân Chuyển

"Nội môn ở hướng kia."
Từ Tiểu Thụ cúi người chỉ một phương hướng.
Góc rẽ tiểu lâm có ba con đường, một đầu thông hướng tiểu viện của mình, một đầu thông hướng ngoại môn, đi thẳng chính là Xuất Vân Thai, nơi diễn ra Phong Vân Tranh Bá.
Còn một đầu, chính là phương hướng hồ Nga cái này, dọc theo nó liền có thể đến nội môn, lại rẽ vài cái liền đến Linh Tàng Các.
"Ngươi đi nội môn làm gì? Đừng nói là muốn trộm sách đấy?" Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ nói.
Gia hỏa này phủ trên trùm dưới, toàn thân cao thấp chỉ có đôi mắt để lộ ra ngoài, quả thật rất giống tiểu thâu, hoặc là kẻ cướp.
Nhưng cũng không thể không biết đường đã vào chứ.
"Đây không phải chuyện ngươi nên biết." Người bịt mặt trầm trầm nói.
"Hiếu kỳ."
"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo."
"A, vậy ngươi đi đi." Từ Tiểu Thụ không thành vấn đề nói.
Người bịt mặt nghiến răng nghiến lợi: "Cho nên, ngươi có thể rời khỏi người ta chưa?"
"Ách, thật ngại quá."
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ không dám buông lỏng đối phương, nhưng cưỡi như thế không phải biện pháp, cũng không thể trực tiếp bị gia hỏa này mang theo đi trộm đồ được, đến lúc đó mình sẽ biến thành đồng phạm.
Eo hơi dùng lực, một cỗ phản chấn to lớn trong nháy mắt tách hai người ra mấy trượng.
Từ Tiểu Thụ cắm đầu xông về phía trước, lại phát hiện phía sau không có động tĩnh, không khỏi kinh ngạc.
Hắn quay đầu, người bịt mặt đang chống đỡ thân cây, gian nan từ trong vũng nước đọng đứng lên.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Yếu như vậy, ngươi còn mặt mũi làm tiểu thâu sao?
Ngươi thật đến từ bên ngoài Linh Cung ư?
Ta cật lực hoài nghi ngươi đang đùa ta!
Người bịt mặt không có để ý tới Từ Tiểu Thụ, tựa hồ tác dụng của gia hỏa này quả thật chỉ là giải đáp thắc mắc cho y.
Nhưng trên đường dẫn đến nội môn, y phát hiện tiểu tử kia co rúc bên dưới lan can bạch ngọc vụng trộm nhìn mình, thân thể cuộn tròn giống như đang bịt tai trộm chuông.
Y ngừng bước chân, khẽ thở dài: "Vừa rồi ngươi chiến đấu không tệ, nhưng kiếm đạo đi lệch, nên nhanh chóng quay đầu."
Lông mày Từ Tiểu Thụ giật một cái, gia hỏa này quả nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình giết người của hắn.
Trong đầu lần nữa sinh ra xúc động muốn diệt khẩu, nhưng mà, hắn đánh lại người thần bí kia sao?
Con hàng này, rất cổ quái!
"Kiếm đạo của ta, là ý nghĩ của một vị bằng hữu thiên tài, ngươi kiến thức nông cạn, chưa thấy qua thôi." Từ Tiểu Thụ thử thăm dò.
"Con đường của ngươi, sớm đã có người đi nát."
Người bịt mặt không có dừng bước, trực tiếp đi ra.
Từ Tiểu Thụ nhìn chăm chú bóng lưng y, nội tâm không ngừng bành trướng.
Y đang lừa gạt mình?
Hay là nói, thật có người đã đi qua con đường thuần dùng kiếm ý chiến đấu này?
Không có khả năng!
Mình chân chính xuất kiếm, cũng mới một chiêu Bạt Kiếm Thức, gia hỏa này sao có thể nhìn ra được?
Kiếm ý của y yếu như vậy, còn dám chỉ trỏ?
Buồn cười!
"Ta đây là suy nghĩ của thiên tài!"
Từ Tiểu Thụ cả giận nói.
Người bịt mặt không có trả lời.
"Nhận trào phúng, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, lần nữa cao giọng nói:
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ!"
Thân hình thoắt một cái, hoặc là trì trệ trong suy nghĩ chưa từng xuất hiện, Từ Tiểu Thụ trơ mắt nhìn y biến mất ở cuối con đường.
"Đoán sai?"
Hắn suy nghĩ, có chút không xác định.
Kiếm chiêu lúc nãy y dùng để đả thương mình, thật rất giống kiếm ý phụ chỉ.
Nhưng không thể nào, mình mới từ Linh Tàng Các nhìn thấy kiếm chiêu thiên mã hành không kia, hiện tại liền có người dùng ra?
"Hẳn là từng..."
Từ Tiểu Thụ lung lay đầu, vung ý nghĩ hoang đường này đi, quyết định rời khỏi nơi này.
Đối phương trộm thứ gì, trộm như thế nào, đều không có liên quan gì với mình, chỉ cần chuyện mình giết người không bại lộ là được.
Nhìn tính cách của người kia, đoán chừng sẽ không bại lộ.
Đương nhiên, một tên tiểu thâu đêm mưa chui vào Linh Cung, cho dù nói hắn giết người, cũng không ai tin.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy người này cực kỳ quỷ dị, khả năng có phiền toái lớn, hắn không muốn mình bị liên lụy vào.
"Về ngủ thôi !"
"Hy vọng đừng lại xuất hiện..."
"Phi! Im ngay!"
Từ Tiểu Thụ hung hăng tát cho mình một bạt tay, quyết định quay người rời đi, kết quả hắn lại dừng bước.
Trong tầm mắt, người bịt mặt kia từ cuối con đường chạy về, hơn nữa y phục hình như có hơi loạn.
Từ Tiểu Thụ nghĩ cũng không thèm nghĩ, quay đầu liền chạy, dùng ra toàn bộ sức lực bú sữa bình sinh.
Bởi vì hắn nhìn thấy, phía sau gia hỏa kia, có một đám nhân viên chấp pháp Linh Pháp Các.
"Làm sao có thể trùng hợp như vậy?!"
Đám nhân viên chấp pháp kia, không có khả năng phát hiện người bịt mặt nhanh như thế, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là thanh thế chiến đấu vừa rồi quá lớn, trêu chọc đám người này tới.
Mặc dù là người khác ám sát trước, nhưng dù sao cuối cùng vẫn mình giết người, Từ Tiểu Thụ rất hoảng.
"Hưu!"
Một đạo hư ảnh lướt qua, trực tiếp ngăn tại trước mặt Từ Tiểu Thụ.
Người bịt mặt!
Ngọa tào, sao tốc độ lại nhanh như vậy? Quả nhiên vừa rồi là y đang diễn!
Từ Tiểu Thụ không thu được thế, trực tiếp đụng vào, nam tử che mặt vậy mà không có bị húc bay, ngược lại thuận thế ôm lấy kẹp ở bên hông.
"Ta không giết ngươi, ngươi phối hợp diễn kịch với ta, ta rời khỏi Linh Cung, lại thả ngươi ra." âm thanh cưa điện lần nữa xuất hiện.
Ta ngươi mới lạ!
Từ Tiểu Thụ muốn giãy giụa, nào ngờ gia hỏa này bỗng nhiên cắm một chỉ vào sau thắt lưng, kiếm khí kinh khủng trong nháy mắt tàn phá bừa bãi cơ thể, quấy thành từng mảnh nhỏ.
"Hửm? Sinh mệnh lực bành trướng như thế, được đấy."
Người bịt mặt lập tức cảm giác được dị dạng, kiếm khí càng mãnh liệt, như từng mảnh tiểu đao qua lại nhục thân Từ Tiểu Thụ, đè ép sức khôi phục của Sinh Sinh Bất Tức xuống.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức lập tức kết thúc trạng thái đứng máy, bắt đầu làm việc.
"Phốc!" Từ Tiểu Thụ phun ra một ngụm máu, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Sắc mặt hắn đen thui, vừa rời long đàm, lại nhập hang hổ?
Gia hỏa này quả nhiên là đang diễn, kiếm ý này thật đáng sợ, mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Hắn đã sắp khóc, vì sao mình đụng phải, đều là nhân vật cấp đại lão này.
Tang lão thì thôi đi, ông ta tốt xấu gì cũng xem như người mình, mặc dù tra tấn người, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn rất nhiều chỗ tốt.
Thế nhưng không biết sao tự nhiên lại xuất hiện một người bịt mặt, chỉ bằng cỗ kiếm ý này, tuyệt đối không dưới Tông Sư!
"Thả ta ra."
"Không thả."
Từ Tiểu Thụ sửng sốt một chút, làm sao có loại cảm giác quen thuộc, phong thủy luân chuyển?
"Ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi rời khỏi Linh Cung!" Hắn thành khẩn nói.
"Thật?"
"Ừm."
"Ta không tin ngươi."
Từ Tiểu Thụ im lặng.
Tức giận a!
Nhưng lại không thể làm gì.
Hắn kìm nén một hơi, trên thân đau đớn nói thật vẫn tốt, tập mãi thành quen, chỉ là thân thể bị chế trụ không động được, chỉ có miệng miễn cưỡng có thể mở.
Từ Tiểu Thụ tiếp tục lắc lư lấy: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất thả ta ra, sau lưng ta có rất nhiều người, có biết Kiều Thiên Chi hay không, trưởng lão Linh Sự Các..."
"Không biết? Không biết không sao, Tiếu Thất Tu thì sao, đây chính là đại trưởng lão Linh Pháp Các..."
"Cũng chưa từng nghe nói qua? Vậy chắc hẳn biết Tang lão đi..."
Từ Tiểu Thụ chợt im lặng, hắn cảm thấy mình giống như nhân vật phản diện sau khi bị bắt, luôn mở miệng uy hiếp, đây là đang tìm đường chết a!
Không ngờ rằng, người bịt mặt nghe thấy hai chữ "Tang lão", vậy mà sửng sốt một chút, nói: "Hắn trở về?"
"Ai?" Từ Tiểu Thụ giật mình.
"Tang lão!"
"Ta không biết ông ấy." Từ Tiểu Thụ trấn định nói.
Người bịt mặt trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận