Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1391: Kẻ Nào To Gan Dám Đụng Đến Sư Muội Ta! (1)

Sóng gió ngập trời.
Trong nháy mắt, truyền nhân Bán Thánh đều tới hai vị.
Cộng thêm đại nhân vật quát tháo phong vân ở các nơi.
Tràng diện trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tiêu Vãn Phong nhìn chiến trận này, gan đều sắp bị dọa nát.
Giờ phút này y vô cùng tưởng niệm Từ thiếu, nếu như Từ thiếu tại, những người này sao dám càn rỡ như vậy?
Tô Thiển Thiển không có chút lo lắng nào.
Tình huống không đúng, nàng đánh không lại, vẫn có thể mang theo Không Gian Nguyên Thạch chạy, chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian, tổng sẽ có người tới trợ giúp.
Mà Tiêu Vãn Phong, nàng càng không cần lo lắng.
Chỉ cần y lộ ra danh hào "thủ hạ truyền nhân Bán Thánh Từ thiếu", cho dù bị những người kia bắt lại, cũng không dám làm gì quá phận.
Huống hồ trên người Tiêu Vãn Phong, ngoại trừ tìm được Không Gian Nguyên Thạch mười vạn điểm tích lũy, có thể nói không còn nửa điểm chất béo nào khác.
Động đến y sẽ chọc giận Từ thiếu, ai lại muốn làm cuộc buôn bán lỗ vốn này?
"Nghĩ thế nào rồi?" Khương Nhàn nói chuyện.
Lời này của y không đang hỏi Tô Thiển Thiển, ngược lại giống như đang hỏi mấy vị cường giả ở đây, thương lượng vấn đề phân phối Không Gian Nguyên Thạch tiếp theo.
Những người khác còn chưa mở miệng, Tô Thiển Thiển đã nâng cự kiếm trong tay lên, ánh mắt đoạn tuyệt.
"Các ngươi, cùng lên đi!"
Gia gia đối mặt với Đệ Bát Kiếm Tiên, đều chưa từng lùi bước.
Trước mặt chỉ có mấy trăm, hơn ngàn người, nàng sao có thể đầu hàng được?
"Hung hăng ngang ngược!"
Mấy tên thí luyện giả bị khí thế cuồng vọng của nàng khiêu khích đến.
Chỉ là Kiếm Tông, ngay cả một vị truyền nhân Bán Thánh cũng không đánh lại, sao dám vọng tưởng đơn đấu đám người?
"Theo ta thấy, chúng ta trực tiếp bắt lấy nàng, về phần phân phối Không Gian Nguyên Thạch. . . dựa vào thủ đoạn của mỗi người!"
Bên trong đám người, không biết là ai lên tiếng gào to, khiến tất cả mọi người rục rịch.
Chỉ là mặc dù muốn động, thế nhưng trước khi động thủ, vẫn không thể không nhìn truyền nhân Bán Thánh vài lần.
Khương Nhàn không kiên nhẫn được nữa.
Kiếm Tông mà thôi.
Y cũng không phải chưa từng gặp qua.
Đã tiểu cô nương không muốn quy thuận, y liền không ngại thu lấy Không Gian Nguyên Thạch cùng điểm tích lũy của nàng.
Đóa Nhi thấy Tiêu Vãn Phong không có ý định xuất thủ cướp đoạt Nguyên Thạch đưa tới, liền nhún nhún vai, không quan tâm nhìn sang chỗ khác.
Nàng muốn chờ mọi người tranh đoạt xong mới xuất thủ.
Bởi vì trận đại loạn chiến tiếp theo, hiển nhiên không thích hợp cá nhân xuất thủ.
Hiện tại địch nhân trong mắt nàng, chỉ có một mình Khương Nhàn.
Đường Chính xách lấy đại đao cười lên: "Tốt, cùng lên, các ngươi xông trước, nhưng muốn đoạt Không Gian Nguyên Thạch, trước tiên phải thông qua ta, kẻ thất bại. . . hắc hắc, ngoan ngoãn giao điểm tích lũy ra!"
Y hoàn toàn không thèm để ý Không Gian Nguyên Thạch, chỉ lăm le điểm tích lũy của tất cả mọi người.
"Giết!"
Kết quả rất rõ ràng, không ai quan tâm con hàng dở hơi kia.
Dù sao Đường Chính chỉ có một thanh đại đao, cũng không phải tuyển thủ quần chiến, mỗi lần chỉ có thể chặt một người, lúc trước tranh đoạt Hỏa Nguyên Thạch, mọi người đều đã nhìn ra.
Thế là đàn sói cất tiếng gào thét kinh thiên, bắt đầu phát động chạy nước rút.
"Long long long. . . "
Núi rừng rung động.
Khoảng chừng ngàn tên thí luyện giả chạy nước rút, năng lượng ba động đủ loại kiểu dáng oanh kích, còn chưa rơi xuống đất đã dẫn tới địa chấn, ngọn núi ong ong, đá vụn bay loạn.
"Ta chỉ có thể chống một đợt, đợt này qua đi, ngươi ta chia ra chạy." Tô Thiển Thiển không dám khinh thường, quay đầu hướng Tiêu Vãn Phong nói ra.
Tiêu Vãn Phong: ". . . "
Chạy?
Ta biết chạy nơi nào?
Đúng lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của đám người Khương Nhàn, Đóa Nhi, Tô Thiển Thiển lần nữa nhấc ngang cự kiếm Quy Tuyết.
"Sa" một tiếng vang lên.
Dưới chân nàng xuất hiện một luồng khí xoáy.
Hư không có đại đạo dẫn dắt, chừng ngàn đạo thân ảnh đang lao lới bỗng nhiên trì trệ.
"Đây chính là thời gian quy tắc bên trong Huyễn Kiếm Thuật, tỉ lệ ngộ ra được chưa tới một phần vạn?" Khương Nhàn kinh ngạc.
Lúc trước y không tận mắt nhìn thấy Tô Thiển Thiển xuất kiếm, sau khi tới mới nghe người khác nói lại.
Hiện tại chứng kiến một màn này, phát hiện năng lực của Tô Thiển Thiển, quả thật mạnh hơn mình dự liệu một chút.
"Thiên tài. . . "
Hắc Tâm Quả Tộc Đóa Nhi cô nương đồng dạng kinh ngạc nhìn lấy.
Mới chừng ấy tuổi, lại có thể lĩnh ngộ kiếm thuật như vậy, còn có thể thi triển ra. . .
Thiên phú như vậy, cho dù đặt ở Bán Thánh thế gia, cũng xem như kinh tài tuyệt diễm.
"Khó trách nói kiếm tu Đông Vực không dễ chọc, từng tên đều đáng sợ như thế?"
Đóa Nhi tựa hồ nhớ tới hồi ức không tốt.
Lúc nàng mới tiến vào Vân Lôn Sơn Mạch không lâu, kỳ thật cũng từng trêu chọc qua một tên kiếm tu, cho nên đêm đó Khương Nhàn mời nàng cùng nhau hành động, nàng mới trêu đùa đối phương.
Nhưng một lần kia, song phương cũng không thật xuất thủ, chỉ là cách không dùng khí thế so đấu một phen.
Nhưng cho dù so đấu khí thế, uy lực kiếm đạo Vương Tọa, vẫn khiến cho Đóa Nhi thập phần khó chịu.
Thật muốn xuất thủ, nàng thậm chí không dám chắc chắn mình có thể thành công thoát thân.
Đương nhiên.
Kia là kiếm đạo Vương Tọa!
Trước mặt chỉ là một tên Kiếm Tông nho nhỏ, năng lực cực hạn bày ở đó.
Nàng, không thế quấy ra gợn sóng gì.
"Giết!"
Âm thanh gào thét nương theo các đại Tiên Thiên, Tông Sư vận chuyển năng lượng, giờ khắc này bao phủ thương khung.
Trong mắt Tô Thiển Thiển, chỉ còn lại sắc thái bi tráng do các đại linh kỹ chiếu rọi ra.
Nàng lù lù bất động.
Cho đến khi các loại năng lượng kia gian nan vượt qua thời gian ngăn cách, vụt tới trước mặt nàng.
Cự kiếm phảng phất đã súc thế một đời, ở trong tay nàng khẽ run lên.
"Ông!"
Chỉ là một cái khẽ run, thế nhưng sóng khí đột nhiên chấn động, thổi đến Tiêu Vãn Phong triệt thoái ra sau.
Thiếu niên bị dọa sợ.
Y cảm giác trong thân thể nho nhỏ của Tô Thiển Thiển, tiềm ẩn một tòa núi lửa kiềm chế vạn năm.
Mà ngọn núi lửa kia, ngay lúc này, muốn bạo phát!
"Chấn Đạo. . . "
Cự kiếm Quy Tuyết vung ngược, ở trong hư không vẽ ra một đạo hắc cung thô to.
Trong lúc đủ loại năng lượng công kích tới, thân thể Tô Thiển Thiển bị kiếm thế kéo lên, giữa không trung phản cong thành một cái nửa vòng tròn.
Cự kiếm cơ hồ chuyển di 360 độ, từ trước người, đến đỉnh đầu, đến phía sau lưng, cuối cùng thẳng đến gót chân!
Giờ khắc này, thời gian phảng phất đình chỉ.
Cự kiếm phản cong, súc thế đến cực hạn, thời điểm gần ngàn thí luyện giả còn chưa kịp phản ứng, đã vung mạnh trở về, trùng điệp oanh xuống mặt đất.
"Chấn Đạo · Lực Băng Sơn Hà!"
Một tiếng khẽ kêu.
Tiếng nổ lớn "ầm ầm" vang lên.
Trong chớp mắt cự kiếm Quy Tuyết băng kích mặt đất, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh, lấy cự kiếm làm trung tâm, đột nhiên nở rộ mở một vòng sóng xung kích dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Sóng xung kích lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trong chốc lát lan ra tới mấy trăm trượng.
Một kiếm này của Tô Thiển Thiển, không chỉ bao phủ vô số năng lượng công kích, mà còn bao phủ luôn ngàn tên thí luyện giả xung quanh.
"Xoát, xoát, xoát!"
Trong sân chỉ có ba người kịp phản ứng, đó là Khương Nhàn, Đóa Nhi, cùng Đường Chính đang trộm xoát điểm tích lũy.
Trong khoảnh khắc, ba người chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, cả người như phát điên, cấp tốc lui lại hơn mấy trăm trượng.
Sau đó bọn họ mới một mặt hoảng sợ, lần nữa nhìn về phía chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận