Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 67: Hắn Đến Cùng Có Phải Từ Tiểu Thụ Không?

"Hắn là Từ Tiểu Thụ!" Thiệu Ất truyền âm nói, âm thanh tràn đầy ngưng trọng.
"Hắn không phải Từ Tiểu Thụ!" Đôi mắt Phong Không gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh cạnh giả sơn, "Từ Tiểu Thụ tu vi bát cảnh, hắn cửu cảnh!"
"Hắn đột phá?"
"Ha ha, trùng hợp như vậy?"
"Hắn không dám quay người, bóng lưng quá giống Từ Tiểu Thụ được miêu tả trong tin tức. Tu vi tuyệt đối không đến Tiên Thiên, hắn mặc bạch y, sát thủ sẽ không ngu đến mức mặc bạch y!"
Thiệu Ất pháo ngữ liên tiếp, y biết những tin tức này Phong Không một hơi liền có thể đoán ra được, thậm chí có thể đoán ra càng nhiều hơn y.
Nhưng y vẫn phải nói, y cần đối phương cho y tín hiệu xuất thủ.
Cho dù tín hiệu này, có thể khiến cho Thiệu Ất y trong nháy mắt vạn kiếp bất phục, nhưng cũng có tranh thủ cho Phong Không cơ hội thoát thân.
"Thật chỉ đơn giản giống như bề ngoài ư?"
Phong Không do dự, gã thừa nhận, gã bị trấn trụ.
Cho dù người này, 99.99% là Từ Tiểu Thụ.
Nhưng vạn nhất không phải hắn thì sao.
Hố to trên mặt đất, nhà chính biến mất, bóng người yên lặng bên giả sơn...
Chuyện này giải thích thế nào?
Muốn Thiệu Ất y lấy mạng ra cược?
Nếu như người trước mắt không phải Từ Tiểu Thụ, vây hắn nhất định là đại lão ẩn giấu tu vi còn đáng sợ hơn cả mình, thậm chí rất có thể là gia hỏa trong Tam Thập Tam Nhân đã biến mất hồi lâu kia.
Y không xuất thủ, chỉ thấy được một cái bóng lưng, còn có thể sống sót.
Vừa ra tay, liền dâng cho đối phương cớ giết người diệt khẩu.
Vì một tên Từ Tiểu Thụ, đáng không?
Thiệu Ất đợi rất lâu mà không thấy người kia trả lời, cảm thấy sóng gợn chập trùng.
Phong Không do dự.
Y vậy mà nhìn thấy gia hỏa kia do dự!
Có trời mới biết, đối với đôi sát thủ chuyện nghiệp này là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào.
"Ầm ầm!"
Bầu trời hiện lên sấm sét, mưa rơi bỗng nhiên tăng lớn.
Đình viện vô cùng tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh sàn sạt.
Thân ảnh cạnh giả sơn không nói, hai người ngộ nhập đầm sâu cũng trầm mặc, có lẽ trong lòng mỗi người bọn họ có một bụng nghi vấn, không ai biết được...
Ai động khẩu trước, người đó liền thua!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức điên cuồng nhảy lên, vẻn vẹn không đến mấy hơi đã có mấy trăm đạo tin tức.
Người thần bí đứng cạnh giả sơn là ai...
Chuyện này còn phải hỏi sao?
Chính là Từ Tiểu Thụ!
Vì sao hắn lại mặc bạch y? Bởi vì không kịp thay!
Vì sao hắn không chịu quay người? Bởi vì hắn chính là Từ Tiểu Thụ!
Nhưng lại vì sao hắn dám đứng ở trước mặt hai người?
Bởi vì không còn cách nào khác chứ sao!
Hiện tại chân Từ Tiểu Thụ đã mềm nhũn, nếu hai người này lập tức công kích, hắn thậm chí không nhất định có thể tránh được.
Nhưng mà vừa rồi quan sát một đợt, hắn đã nhìn ra, hai người trước mắt...
Vô cùng kiên nhẫn, tâm tư kín đáo, nghĩ trước khi làm...
Đây tuyệt đối là sát thủ đã trải qua huấn luyện chính quy.
Đồng dạng, hai người này tuyệt đối sẽ suy nghĩ, hoặc có thể nói, tình huống lúc này khiến cho bọn họ không thể không suy nghĩ nhiều.
Chỉ cần có thể suy nghĩ nhiều, liền sẽ suy nghĩ nhiều.
Lúc trước lên cơn động kinh phá hủy đình viện lung tung, lúc này lại trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Có thể để bọn họ nghĩ mình muốn bọn họ nghĩ chuyện mình muốn bọn họ nghĩ hoặc là không muốn bọn họ nghĩ, sau đó lại phản nghĩ, từ đó khiến cho tư duy phát tán tự do, suy nghĩ lung tung...
Từ Tiểu Thụ có hơi choáng...
Nhưng hắn biết, mình lúc này nhất định phải nghĩ, đây là vốn liếng sống sót duy nhất.
Nói tóm lại, đây là hai vị đại lão vừa thông minh vừa có tu vi cao, đối phó loại người này, cứng đối cứng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, Chỉ có thể dùng trí.
Có thể sống sót hay không, quyết định bởi đầu óc mình.
Nếu muốn hù dọa bọn họ, liền phải giữ quyền chủ đạo, để bọn họ thông qua một chút tin tức, đẩy ngược thân phận của mình...
Từ đó sinh ra nghi vấn:
"Hắn đến cùng là ai? Nếu như là Từ Tiểu Thụ, vì sao hắn dám công khai đứng ở trước mặt hai người bọn họ, vì sao cảnh tượng trong đình viện lại như vậy?"
"Nếu như hắn không phải Từ Tiểu Thụ, vậy cũng là người tới giết Từ Tiểu Thụ, cảnh tượng trong viện liền liền có thể giải thích. Nhưng bị hai người mình bắt gặp, thực lực hắn lại hoàn toàn vượt qua chúng ta, vì sao không lập tức xuất thủ diệt khẩu?"
Từ Tiểu Thụ can đảm liều lấy.
Hiện tại nhất định phải liên tục hoán đổi thân phận, không thể để cho đối phương đạt được đáp án khẳng định, chỉ có thể để bọn họ đi suy đoán, tiếp theo khiến lòng bọn họ rối loạn.
Nhưng mình thật có thể điều chỉnh hướng suy nghĩ của bọn họ?
Không có khả năng!
Cho nên, hắn trầm mặc, nói nhiều sai nhiều.
Có đôi khi đối đãi người thông minh, thích hợp vận dụng im lặng, nói không chừng sẽ xuất hiện hiệu quả không thể tưởng được.
Bởi vậy hắn chỉ thốt ra một lời cảm khái, liền thu hoạch được một đống điểm, hắn biết, hắn đã thành công gần một nửa.
Nhưng mà xem như hù dọa đến chín thành chín rồi, một khi đối phương động thủ, mình nhất định sẽ chết.
Cho nên tiếp theo phải làm như thế nào...
Nói thật.
Không chắc!
Từ Tiểu Thụ đưa lưng về phía bọn họ, nhưng Cảm Giác có thể rõ ràng quan sát được biểu lộ trên mặt hai người, đây là thứ hắn ỷ vào lớn nhất.
Trầm mặc vẫn tiếp tục, ba người đều có mục đích riêng của mình, đều đang đợi đối phương mở miệng.
Trong đầu, tốc độ "Nhận hoài nghi" đang cấp tốc hạ xuống, Từ Tiểu Thụ bắt đầu khẩn trương.
Hai người này khôi phục tinh thần nhanh hơn hắn nghĩ, khiến những chiêu bài hắn chuẩn bị trước đều vô dụng.
Không được, nhất định phải nói chuyện, phải dẫn bọn họ vào vòng nghiệm chứng thứ hai.
Nhưng mà... nói gì đây?
Từ Tiểu Thụ biết lời nói tiếp theo sẽ quyết định sinh tử của mình, hắn chần chừ...
"Ồ, các ngươi cũng tới giết Từ Tiểu Thụ?" Đè giọng trầm trầm.
"Đáng tiếc, trễ." Ý vị thâm trường.
Nói đùa gì thế?
Hai câu này vừa ra, chẳng là phải giấu đầu lòi đuôi sao? Chỉ có đồ đần mới nghĩ như vậy!
Phong Không trừng trừng mắt ưng nhìn thân ảnh bên cạnh giả sơn, không bỏ qua một chút chi tiết nào.
Mồ hôi cùng nước mưa hòa quyện, lãnh ý từ ngoài thấm vào trong.
Lúc này gã tin chắc người ở bên cạnh giả sơn chính là Từ Tiểu Thụ, nhưng mà, vì sao gia hỏa kia vẫn có thể bình tĩnh như thế? !
Gã hơi di động ánh mắt, Thiệu Ất lập tức nhận được tin tức.
Động thủ!
"Xoẹt!"
Một tiếng cười mỉa mai cực nhẹ, nhưng thành công đánh gãy động tác của Thiệu Ất, người bên cạnh giả sơn cúi đầu thì thầm, "Nhịn không được rồi sao..."
Hai người kém chút không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng lời trêu tức kia, lại vang rõ bên tai.
Hắn tựa hồ đang chơi trò mèo vờn chuột, sinh tử đã định, chỉ muốn nhìn con mồi giãy giụa.
Con ngươi Phong Không co rụt lại, cả người đều đang rét run.
Hắn nhìn thấy!
Hắn thậm chí không cần quay người, mình cùng Thiệu Ất chỉ hơi có chút động tác, hắn vậy mà có thể thấy được? !
"Cho nên đến cùng có xuất thủ hay không?" Thiệu Ất muốn điên rồi.
Cho dù y có ngốc đi nữa cũng biết lúc này hai đại lão đang đánh cờ tâm lý, nhưng y không chen vào nỗi, chỉ có thể chờ đợi đợi Phong Không ra hiệu.
Mà bây giờ...
Tín hiệu lại gãy mất!
"Ta kháo!"
Thiệu Ất hỏng mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận