Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 160: Tiên Thi?

Từ Tiểu Thụ từng rất hâm mộ Đại Hàn Vô Khí của Triều Thanh Đằng, mơ ước có một ngày mình cũng có thể thao túng thiên địa vạn vật, hóa chúng thành kiếm, quát tháo phong vân.
Hắn biết nếu như mình học linh kỹ, cho dù học vài chục năm cũng không có cơ hội, cho nên đặt hết hy vọng vào việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Sau đó hắn ngộ ra được Vạn Vật Đều Là Kiếm, trong một đêm nọ, hắn thử học trộm linh kỹ khốc huyễn kia.
Nhưng mà gia môn bất hạnh, linh kỹ phong tao không ngộ ra, lại ngộ ra được Tàng Khổ phệ chủ.
Lúc đó chỉ là Hậu Thiên kiếm ý, không tu ra linh kỹ kia, có thể hiểu được.
Hiện tại Từ Tiểu Thụ đã nhập Tiên Thiên, Tinh Thông Kiếm Thuật liên tiếp tăng hai cấp, dưới thình huống thể hồ quán đỉnh, nhìn Sâm La Bí Lâm ngộ đạo, hóa ngàn chiếc lá cây thành kiếm.
"Tâm chi sở hướng, kiếm ý điêu linh; niệm chi sở vãng, phiến phiến di thiên."
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy Từ Tiểu Thụ nâng lên một chỉ, không gió lá động, lá xanh đầy trời trực tiếp bao phủ Hôi Vụ Nhân.
"Bạch Vân Du Du Lục: Vạn Kiếm Thức!"
Vừa dứt lời, mấy vạn lá xanh không còn ẩn tàng, phong mang tất lộ.
Còn không thấy có động tác, bông tuyết từ trên trời rơi xuống đã bị cắt thành mảnh vỡ.
Hôi Vụ Nhân kinh hãi.
Nếu như nói Tam Thương Huyền Giới có thể tiếp được mấy ngàn kiếm khí màu trắng lúc trước, đó là bởi vì đại bộ phận kiếm khí đều là do vỏ kiếm phát ra.
Hiện tại, mấy vạn lục diệp, từng mảnh đều do Từ Tiểu Thụ điều khiển, nhìn kiếm đạo niệm lực bám ở trên, cơ hồ mỗi chiếc là đều mạnh hơn kiếm khí màu trắng lúc trước nhiều.
Cản thế nào?
Cho dù lúc này có tu vi Tông Sư, cũng không nhất định cản được.
Từ Tiểu Thụ bấm chỉ quyết, ngưng âm thanh quát: "Sắc!"
Mấy vạn lạc diệp nghe tiếng chấn động, như điên như dại gào thét lao tới Hôi Vụ Nhân.
Lãng triều điệt khởi!
Con ngươi Hôi Vụ Nhân co rụt lại, quát vang một tiếng: "Tam Thương Huyền Giới!"
Chớp mắt sương mù màu xám xuất hiện quanh thân, còn nhiều hơn lúc trước hai tầng, ra sức cách ly bản thân với ngoại giới.
Hôi Vụ Nhân muốn sử dụng linh kỹ phòng hộ càng cường đại hơn, nhưng số lượng linh nguyên trong cơ thể không cho phép.
Lúc trước xuất thủ nhiều lần, thậm chí linh nguyên sau khi đột phát cũng đã dùng gần hết, nào có dư thừa?
Một giọt cũng không dư!
"Đáng giận, nếu là thời kỳ toàn thịnh..."
Xuy xuy xuy!
Y thậm chí còn không kịp oán thầm, Hôi Vụ Nhân đã hoảng sợ thất sắc nhìn tầng phòng hộ bên ngoài nhất, nó giống như giấy mỏng, trực tiếp bị kiếm đạo lạc diệp xé mở.
Thương thương thương!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ tầng phòng hộ thứ hai, Hôi Vụ Nhân thầm buông lỏng, kết quả kết giới thoáng chốc bị nện cho giăng đầy vết nứt, đông một tiếng vỡ vụn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Hôi Vụ Nhân đờ đẫn.
Tầng phòng hộ thứ ba chính là Man Thiên Thuật.
Nếu như tầng này bị phá, không cần chờ kiếm đạo lạc diệp xé mình thành mảnh nhỏ, vẻn vẹn lực lượng quy tắc tiểu thế giới Thiên Huyền Môn đã có thể trực tiếp chôn vùi mình.
Âm thanh "thương thương" điếc màng nhĩ, ngày thường rất dễ nghe thế nhưng hiện tại lại khiến người bực bội.
Trong mắt Hôi Vụ Nhân lóe lên ngoan sắc.
Không thể tiếp tục chờ, y đã thấy tầng phòng hộ thứ ba bị lõm xuống.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi bức ta!"
Hai tay khoanh ở trước ngực, trong nháy mắt tàn ảnh xuất hiện liên tục, ấn quyết phức tạp khiến Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.
Hắn nhớ kể từ khi Hôi Vụ Nhân chiếm quyền khống chế cơ thể của Mạc Mạt, sử dụng chiêu thức không quản uy lực mạnh đến cỡ nào, đều không cần kết ấn.
Lần này vậy mà muốn ra đại chiêu?
Từ Tiểu Thụ nhớ tới "Thiên Địa Phong Luyện" từng treo mình lên trời, nếu không phải khi đó Mạc Mạt nuốt kiếm khí của mình, chỉ sợ mình đã lạnh.
Bây giờ, một thức này, tựa hồ còn đáng sợ hơn cả Thiên Địa Phong Luyện?
"Phốc!"
Hôi Vụ Nhân phun ra một ngụm tinh huyết, ngay thời điểm tầng cuối cùng của Tam Thương Huyền Giới tiêu thất, ngưng kết ấn ký.
Một tích tắc này, thiên địa ong ong, Man Thiên Thuật bị phá, đã không gói được uy áp như thế, thiên cơ đã phát giác.
Nhưng mà, bốc lên nguy hiểm bị thiên địa quy tắc oanh sát, Hôi Vụ Nhân vẫn cưỡng ép hoàn thành một thức này.
"Lục Đạo - Thương Long Phong Cấm!"
Hai tay chắp ở trước ngực, Hôi Vụ Nhân hóp bụng một cái.
Tam Thương Huyền Giới đã vỡ vụn, lạc diệp giữa thiên địa, thậm chí hết thảy vạn vật, tựa hồ đều dừng lại vào giờ phút này.
Một giây sau, lồng ngực xẹp xuống, Hôi Vụ Nhân mãnh liệt phun ra một tiếng long ngâm cao vút.
"Ngao!"
Sóng âm to rõ, cho dù Từ Tiểu Thụ là có Tông Sư chi thân cũng không chống nổi, màng nhĩ trong nháy mắt thủng mất, thân thể quần áo vỡ tan, liền sau tai đều xuất hiện đạo đạo huyết văn.
Ba hồn bảy phách phảng phất bị gào cho ly thể, hắn kinh hãi phát hiện, mình vậy mà đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Một giây sau, Từ Tiểu Thụ nhìn tới chỗ Hôi Vụ Nhân, chân trời vẽ qua một đạo hư ảnh Thương Long, phù diêu lên xuống.
Tiếp đó kiếm đạo lạc diệp đầy trời cho bị quấn lấy, xông thẳng mây xanh.
"Phá?" Mí mắt Từ Tiểu Thụ cuồng loạn, như rớt vào hầm băng, thần hồn cả kinh.
Một thức kiếm chiêu như thần, vậy mà bị phá?
Đây chính là một kích khó giải trong lòng mình, Hôi Vụ Nhân nhất định không có Sinh Sinh Bất Tức, chỉ cần bị kiếm đạo lạc diệp chém tới, nhất định thân tử đạo tiêu.
Nhưng hiện hại...
Con mẹ nó, Thương Long Phong Cấm là linh kỹ cấp bậc gì, vậy mà có thể phá chiêu?
Đám sương mù nát kia đến cùng có lai lịch như thế nào, nó không nên xuất hiện ở Thiên Huyền Môn đi, thế này ai đỡ được? !
Trên mặt Hôi Vụ Nhân xuất hiện nụ cười dữ tợn, nhìn Từ Tiểu Thụ không thể động đậy, hai tay mãnh liệt địa vồ xuống.
Vẫn chưa xong?
Từ Tiểu Thụ choáng váng, rốt cuộc miễn cưỡng lấy lại một chút quyền chưởng khống thân thể, Cảm Giác đã nhìn thấy được đạo hư ảnh Thương Long kia tái hiện.
Lao thẳng xuống!
"Khốn kiếp!"
Từ Tiểu Thụ dùng hết khí lực toàn thân, rốt cuộc kéo căng đầu ngón tay, bắn Mộc Tử Tịch ở trên vai ra xa.
Hắn ngược có thể dùng tiểu cô nương này làm bia đỡ đạn, vấn đề là dựa vào nhục thân yếu đuối của nàng, có thể đỡ nổi sao?
Oanh!
Thương Long gào thét, lao thẳng vào trong thân thể Từ Tiểu Thụ.
Yên lặng như tờ, màn đêm buông xuống... lục cảm phong cấm!
Bảo thể ảm đạm, bị động hoàn toàn biến mất... linh kỹ phong cấm!
Linh đài bất động, nhịp tim chợt ngừng... thần nhục phong cấm!
Sau khi Thương Long nhập thể, không đến nửa hơi, mọi thứ trên người Từ Tiểu Thụ đều bị phong cấm.
Thế nhưng vẫn chưa xong, hư ảnh Thương Long trực tiếp tiến vào Tử Phủ Nguyên Đình, xông tới linh hồn bản nguyên đang run lẩy bẩy.
Từ Tiểu Thụ đã bất lực ngăn cản...
Hắn không ngờ tới, lực lượng phong ấn lại có thể mạnh đến mức này.
Lúc này trong đầu chỉ có hối hận, mình không nên dây dưa với Hôi Vụ Nhân, rõ ràng lúc trước đã dự cảm thứ phong ấn trong tay phải Mạc Mạt không đơn giản.
Vì sao vẫn muốn tìm chết?
Mức độ nguy hiểm của gia hỏa này, hoàn toàn không thấp hơn người bịt mặt Thánh Nô kia, căn bản không phải mình hiện tại có thể đối kháng...
"Phải chết sao..." Trong lòng Từ Tiểu Thụ đắng chát.
Trong Nguyên Đình, Thương Long mở ra miệng lớn, răng nanh giao hợp, cắn vào linh hồn bản nguyên của Từ Tiểu Thụ.
Oanh!
Trong lúc Từ Tiểu Thụ rung động nhìn Thương Long cắn tới, đột nhiên hồng quang bao phủ Nguyên Đình, đánh nát Thương Long.
Hắn hơi ngẩng đầu, giao diện màu đỏ một mực không hiển sơn không lộ thủy, chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Nó tựa hồ phẫn nộ tới cực điểm, bất mãn tiểu trùng dám xâm phạm lãnh thổ của mình.
Hồng quang còn chưa tiêu tán, trên trăm đạo hồng quang càng kinh khủng hơn đã bắn xuống, trực tiếp xé nát Thương Long thành từng mảnh.
"Ôi cha mạ ơi!"
Từ Tiểu Thụ trợn mắt hốc mồm.
Thế nhưng vẫn chưa xong, hồng quang giăng khắp nơi, liên tục tàn phát từng mảnh vỡ của Thương Long, nhìn bộ dáng này...
Tiên thi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận