Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 208: Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Thụ Lấn

"Văn Minh?"
Người bịt mặt ngốc trệ.
Khuôn mặt quen thuộc trước mắt, không phải tiểu tử hôm đó ngẫu nhiên gặp mặt hỏi đường sao? Sao gia hỏa này lại xuất hiện ở đây, rồi còn...
Lần nữa đâm xuyên mình?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy bắp chân mềm nhũn, ngàn tính vạn tính, không tính tới một màn này.
Con ngươi hắn đảo một vòng, nhanh tay hướng tới mặt người bịt mặt.
Nhận mà không trả, rất phi lễ.
Ba!
Thế nhưng động tác của người bịt mặt cũng không chậm, trực tiếp bắt lấy cổ tay Từ Tiểu Thụ, ngón tay dùng sức, liền đâm thẳng vào.
Từ Tiểu Thụ bị đau co rụt tay lại, thế nhưng phát hiện mình không rút ra được.
Hắn lập tức kinh ngạc.
Gia hỏa này không phải đang trong trạng thái hư nhược à?
Sao vẫn giống như lúc trước, mỗi lần mình bị bắt được, đều không thể động đậy.
Lần này mình có Tông Sư chi thân a, đã thăng cấp!
"Cái kia... nếu như nói đây chỉ là hiểu lầm..."
"Im miệng!"
Người bịt mặt quát lớn một tiếng, đẩy Từ Tiểu Thụ ngồi thẳng người, lại nhấn một cái, Từ Tiểu Thụ liền nằm trên mặt đất.
Thụ Thụ nghẹn đỏ mặt, thật lâu mới phun ra một câu, "Ta không thích tư thế này."
"Khục, ngô!"
Người bịt mặt nhất thời đau sốc hông, kém chút lại phun ra một ngụm máu.
Từ Tiểu Thụ lập tức nắm lấy thời cơ, nhấc chân lên gối.
Phanh!
Tông Sư chi thân cộng thêm Phản Chấn hình thành cự lực kinh khủng, cuối cùng kích bay người bịt mặt chiến lực chợt cao chợt thấp lên không trung.
Từ Tiểu Thụ đại khái minh bạch, chỉ cần đối phương vừa ra tay, mình tuyệt đối không ngăn được.
Nhưng gia hỏa này cũng chỉ biết xuất thủ.
Một khi gặp công kích, y liền giống như ma bệnh, hoàn toàn không đỡ được, chỉ có thể gánh lấy toàn bộ thương tích.
Nói trắng ra là, người bịt mặt dồn hết điểm vào lực công kích, hoàn toàn bỏ phế phòng ngự, là người chơi cực đoan!
Thậm chí ngay cả số lượng linh nguyên dự trữ, tựa hồ còn không bằng mình?
Từ Tiểu Thụ không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng người này, hình như còn yếu hơn lần trước một chút?
Trước đó miễn cưỡng còn có cảnh giới Tiên Thiên, lần này cơ hồ đều đã rớt xuống Hậu Thiên.
"Người của Thánh Nô, mỗi một tên đều là tu vi càng thấp, chiến lực càng hung sao?" Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ trong lòng.
Hắn nắm lấy cơ hội hai người tách ra, vội vàng bò lên muốn rời khỏi, nhưng nhìn thấy người bị kích lên không trung, tựa hồ không thể ổn định thân hình?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức quái quái, người trên không trung lung la lung lay, bộ dáng cực kỳ giống lần đầu tiên mình ngự kiếm phi hành.
"Không biết bay?"
"Sẽ không phải thật rớt xuống tu vi Hậu Thiên đấy chứ?"
Hắn tiện tay ném ra một viên áp súc hỏa chủng, bắn thẳng về phía người bịt mặt.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, người bịt mặt lần nữa bị chấn bay đi.
"Rất yếu..."
Từ Tiểu Thụ trừng mắt nói thầm lấy, hắn không dám tin tưởng người trước mặt, là tồn tại đã từng nghiền ép qua đông đảo đại lão Linh Cung.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Đúng lúc này, hắn chợt thấy cột tin tức đổi mới, khiến cho con mắt thiếu niên trực tiếp sáng lên.
Công kích vậy mà có hiệu quả?
Nếu như không có hiệu quả, sao gia hỏa kia lại vụng trộm nguyền rủa mình?
Từ Tiểu Thụ không cần suy nghĩ, lần nữa vung tay lên, năm viên hỏa chủng bay ra ngoài.
"Văn Minh! Ngươi đang..."
Rầm rầm rầm!
Bạo phá chấn thiên trực tiếp chôn vùi âm thanh kinh sợ của người bịt mặt, trên bầu trời đêm xuất hiện từng dóa mây hình nấm, khiến cho Tiếu Thất Tu đang quan chiến nơi xa choáng váng.
"Đây là Từ Tiểu Thụ?"
"Hắn ở trong Thiên Huyền Môn thành công trảm đạo? Sao dữ dội như vậy?"
Rõ ràng trước đó còn đang liều sống liều chết ở trong Phong Vân Tranh Bá, mấy ngày không gặp, chiến lực tiêu thăng?
Cắn thuốc cũng không có lý nào mạnh như vậy a!
Tô Thiển Thiển đồng dạng một mặt chấn kinh, nàng cảm thấy thế giới quan sụp đổ.
Người bịt mặt đánh đâu thắng đó, lại liên tục bị đánh, hoàn toàn không có sức hoàn thủ?
Tiểu Thú ca ca mấy ngày không gặp, trở nên lợi hại như vậy?
"Đây là thật sao?" Tiểu cô nương vươn tay nhìn về phía sư phụ, do dự một chút, đánh vào mặt mình.
Da thịt đàn hồi, có hơi đau...
"Thật!"
Tiếu Thất Tu càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Ông ta chăm chú nhìn thân ảnh đã bị oanh ra máu ở trên bầu trời, bỗng nhiên ý thức được không phải Từ Tiểu Thụ trở nên quá mạnh, mà là người bịt mặt yếu đi.
Tư duy một hồi, giống như Tiên Nhân Chỉ Lộ, ông ta lập tức minh bạch ngọn nguồn.
"Vừa rồi gia hỏa này là đang hư trương thanh thế?"
Tiếu Thất Tu tức đỏ cả mặt, ông ta không ngờ đồ vật Từ Tiểu Thụ có thể nhìn ra, bản thân mình lại mơ hồ.
Muốn đứng dậy, thế nhưng là đại đạo suy bại, rất khó ngừng.
Ông ta bỗng nhiên có chút tuyệt vọng.
Nếu như bị giết trong lúc chiến đấu, ông ta không chút hối hận, nhưng chết đi như vậy, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ!
"Không cứu nổi rồi sao..."
Ông ta thất thần nhìn nơi xa.
Cạch!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Không xa, ngay bên cạnh.
Thân thể Tiếu Thất Tu lắc một cái, chưa kịp nhìn lại, đã thấy có một cánh tay khô gầy duỗi tới, bàn tay đang nắm một lọ thuốc.
"Phó cung chủ?" Tô Thiển Thiển kinh hỉ lên tiếng, nàng nhìn bình thuốc, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng.
Sư phụ, được cứu rồi!
Tang lão đè ép nón lá, hai mắt như chim ưng thẳng tắp nhìn chằm chằm con mồi phương xa, trên mặt âm u.
"Thật có lỗi, có một số việc trì hoãn, tới chậm."
Giữa sân, sương mù do bạo phá đưa tới che khuất tầm mắt.
Nhưng thứ này đối với Từ Tiểu Thụ mà nói căn bản vô hiệu, Cảm Giác có thể nhìn thấy rõ ràng, thân thể người bịt mặt bị oanh đến mức gần như vỡ vụn.
Đừng nhìn gia hỏa này công kích mạnh, không có Tông Sư chi thân, sẽ rất khó đón lấy công kích cuồng bạo như vậy.
"Vẫn chưa xong?"
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, hắn nhìn thấy trên thân người bịt mặt bốc lên kiếm ý, tựa như tơ mỏng trong ngó sen, lôi kéo thân thể tàn phế lại với nhau.
"Đây là chiêu thức gì?"
"Linh kỹ đặc thù? Hay là..."
Hắn đột nhiên nghĩ đến kiếm ý phụ thể trong Thập Đoạn Kiếm Chỉ, đừng nói hiệu quả chính là như thế?
Cẩn thận phân biệt, quả thật có thể nhìn thấy các nơi trên thân thể người bịt mặt tản ra lực lượng có chút quen thuộc.
"Niệm lực phổ thông?"
"Không đúng, có chút không phổ thông..."
Thứ này tựa hồ cao cấp hơn niệm lực mình lĩnh ngộ nhiều, chí ít Cảm Giác nhìn vào, ngay cả thần hồn đều sẽ cảm thấy nhói nhói.
"Niệm lực cao cấp?"
Từ Tiểu Thụ lười suy nghĩ nhiều, người bịt mặt tựa hồ chỉ kém một kích cuối cùng, hắn lấy ra bồn tắm nhỏ muốn xông lên.
"Dừng tay!"
Trong đầu vang lên một đạo âm thanh có chút mỏi mệt, lập tức tưới tắt nhiệt huyết của Từ Tiểu Thụ.
Tang lão?
Hắn lập tức bình tĩnh lại, chăm chú nhìn người bịt mặt từ trên không trung rơi thẳng xuống, lãnh ý từ lòng bàn chân ứa ra.
Ngọa tào!
Mình điên rồi!
Không biết điểm đến thì dừng, còn dự định tiến lên cho một kích cuối cùng, thật sự tưởng rằng có Tông Sư chi thân liền không cần kiêng nể gì cả?
Nếu như tên kia nổi giận...
"Văn Minh!"
"Ngươi đang ép ta xuất thủ!"
Oanh một tiếng vang lên, một đạo bạch sắc kiếm khí như mặt trời mọc phương đông, trực tiếp lấn át quang huy ánh trăng, chiếu rọi toàn cảnh phía sau núi.
Một thanh bạch tuyết cự kiếm bay lên không, khẽ run lên, bóng đêm liền giống như bị cắt ra.
"Nhận kêu gọi, điểm bị động cộng 1."
Mặt Từ Tiểu Thụ đều tái rồi, đúng là sợ cái gì liền đến cái đó.
Hắn quay đầu phi nước đại, khàn giọng gầm thét:
"Xin lỗi, ta không cố ý a!"
"Cứu mạng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận