Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1208: Thế Giới Thái Hư (2)

Chỉ thấy trên đầu Từ Tiểu Thụ, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái nón lá rách tung toé.
Chất lượng chiếc nón kia quá kém.
Nó thậm chí còn đang rỉ nước.
Nhưng chiếc nón lá rách không biết kinh lịch qua bao nhiêu trận chiến kia, lại có thể vượt qua tiểu nữ hài cảm giác, không hiểu ra sao xuất hiện ở trên đầu Từ Tiểu Thụ.
"Dừng lại!"
Tiểu nữ hài kinh hãi, lớn tiếng quát.
Y rất muốn đứng lên, thế nhưng Từ Tiểu Thụ ôm y ở trong ngực, hai tay giữ rất chặt, mắt điếc tai ngơ, hung hăng gia tốc, một đường thẳng tiến phía trước.
Nón lá ngăn cách mưa gió ở trên đầu, tranh thủ cho thiếu niên một chút yên tĩnh.
Giờ khắc này.
Từ Tiểu Thụ cắm đầu chạy, trước mắt tựa hồ xuất hiện một đạo thân ảnh tiều tụy.
Lộ tuyến tiến lên lập tức bị thay đổi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng xuất hiện một cỗ xúc động mãnh liệt.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhào tới.
Hắn đã thấy rõ đạo thân ảnh kia là ai.
"Sư phụ!"
. . .
Xoát.
Trước mắt tối sầm lại.
Hình tượng hoa một cái.
"Xèo xèo!"
Âm thanh quen thuộc vang vọng bên tai, Từ Tiểu Thụ cảm thấy thế giới yên tĩnh lại.
"Đây là?"
Hắn có chút hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.
Đây là một cái thế giới trắng xoá, không nhìn thấy giới, rộng lớn vô biên.
Mặt đất có Tẫn Chiếu Bạch Viêm tán loạn, tản ra khí tức ấm áp, cảnh sắc vô cùng an lành.
Hỏa diễm không nhiều, mấy trượng một đóa.
Đẹp như họa.
"Hắc hắc, tới rồi?"
Sau lưng chợt truyền đến tiếng cười hết sức quen thuộc.
Tiếng cười tặc hề hề, nhất thời phá vỡ thế giới hư ảo mỹ diệu.
Con ngươi Từ Tiểu Thụ run lên, đột nhiên ngoái nhìn, kinh hỉ lên tiếng: "Tử lão đầu?"
"Ba!"
Tang lão dùng nón lá phiến Từ Tiểu Thụ nằm xuống, sau đó thuận tiện đội lên đầu đại đồ đệ của mình.
Từ Tiểu Thụ nâng nón lá lên, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ.
Người trước mặt, thật đúng là Tang lão!
Chỉ thấy Tang lão ngồi xếp bằng, trên thân vẫn mặc bộ y phục tả tơi kia, quầng thâm mắt vẫn đen như vậy, đỉnh đầu không có nón lá, trọc trọc thưa thớt. . .
"Ngài đang nằm mơ?"
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ không thôi, hắn không biết tình huống hiện tại là như thế nào, chỉ hỏi: "Là ngài quá nhớ ta, cho nên mơ tới ta?"
"Ngươi mới đang nằm mơ!"
Tang lão trợn trắng mắt lên, lập tức ý thức được mình lại bị mang lệch, cải chính: "Không phải là mộng, đây là hiện thực." Hắn chỉ xuống mặt đất.
"Hiện thực?" Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Tang lão cười cười, tự phụ nói: "Đây là thế giới Thái Hư, ngươi có thể hiểu thành giới vực Vương Tọa phiên bản gia cường, tồn tại siêu việt thời không. . . lúc trước lão phu là Thái Hư, bởi vì trọng thương nên tu vi suy giảm, chuyện này rất bình thường, ngươi không tin?"
Từ Tiểu Thụ vẫn một mặt hồ nghi: "Ngài không phải bị bắt rồi sao? Còn có thể lãng?"
Thế giới Thái Hư. . .
Lúc trước hắn ngược lại lãnh hội qua tình huống tương tự.
Thời điểm ở trong Bạch Quật, Thánh Nhân chật vật chính là thông qua danh kiếm Diễm Mãng, hắn kéo vào trong ảo cảnh cùng loại.
"Chờ một chút!"
"Diễm Mãng?"
"Môi giới?"
Nghĩ đến đây, không cần Tang lão nhiều lời, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên minh bạch.
"Là thứ này?"
Hắn lấy nón lá trên đầu xuống, nhất thời có chút chấn kinh.
Lúc này Tang lão đang bị nhốt ở trong ngục giam Thánh Thần Điện, không có khả năng chạy đến nơi này lãng.
Như vậy, chỉ có thể nói, đây là biện pháp dự phòng lúc trước ông ấy chuẩn bị!
Mà lúc trước. . .
Nghĩ đến lần cuối cùng mình gặp Tang lão.
Lão đầu giúp hắn ngăn cản mũi tên, sau đó ném nón lá cho hắn, cuối cùng đẩy hắn vào trong vết nứt không gian.
Từ Tiểu Thụ vốn cho rằng chiếc nón lá kia, chỉ là truyền thừa mang tính tượng trưng.
Nào ngờ lại có ý nghĩa thực tế!
"Xem ra ngươi đã hiểu. . ."
Tang lão nhìn thấy Từ Tiểu Thụ giật mình, thần sắc có chút thất vọng.
Ông ta tựa hồ không thể giống những sư phụ bình thường khác, ở trước mặt đồ đệ làm đến thần bí khó lường, cao lớn vĩ ngạn.
Bởi vì tên đồ đệ này luôn có thể sớm một bước, phát hiện mình bố cục.
Tang lão thở dài, không tiếp tục xoắn xuýt, trở lại chính đề nói ra:
"Đã ngươi gặp được lão phu, vậy bên ngoài hẳn đang đối mặt với nguy cơ to lớn."
"Bằng vào năng lực của ngươi, lão phu không cảm thấy Vương Tọa, Trảm Đạo có thể mang đến cho ngươi phiền phức, nguy hiểm lớn đến mức kích phát thế giới Thái Hư."
"Mà Bán Thánh, ngoại trừ Ái Thương Sinh không biết xấu hổ, có ai bỏ được mặt mũi xuất thủ chế tài ngươi?"
"Cho nên, ngươi gặp phải Thái Hư!"
Ngữ khí Tang lão vô cùng chắc chắn.
Từ Tiểu Thụ nghe thế giật mình.
Lúc này hắn nhớ ra.
Vừa rồi tựa hồ mình đang giúp một tiểu nữ hài mua xâu kẹo hồ lô.
Đây là việc gấp, đột nhiên không hiểu ra sao tới gặp Tang lão?
Từ Tiểu Thụ gấp đến độ đứng dậy, vô thức muốn chạy ra ngoài mua xâu kẹo hồ lô. . .
"Chờ một chút!"
Siêu thoát hiện thực, đặt mình vào thế giới Thái Hư.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên có thể thoát khỏi tư duy quán tính.
"Sao ta có thể ở thời điểm mấu chốt này, muốn chạy đi mua xâu kẹo hồ lô cho một tiểu nữ hài?"
Ý thức thanh tỉnh, thần sắc Từ Tiểu Thụ tràn đầy rung động, đưa tay ôm đầu, cảm giác sắp bị sự ngu ngốc của mình bức điên!
Tối nay loạn cục nhiều như vậy.
Hắn vậy mà vì một xâu kẹo hồ lô, mệt nhọc bôn ba?
Cho nên. . .
"Tiểu nữ hài kia, là Thái Hư?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đây, hốc mắt trừng đến kém chút lồi ra ngoài.
Thái Hư!
Thái Hư giả trang thành một tiểu nữ hài, đến chơi đùa Từ Tiểu Thụ hắn?
Trong chớp nhoáng này, hắn cảm thấy thế giới thật quá hoang đường. . .
Có cần phải như vậy không?
Đã hạ mình xuất thủ đối phó một tên Tiên Thiên, còn chơi đóng vai nhân vật?
Tâm lý biến thái đấy à?!
"Xem ra ngươi lại minh bạch. . ." Tang lão thấy thế lại thở dài một hơi.
Dù sao ông ta hiện tại chỉ là một chút linh niệm còn sót lại, không biết được Từ Tiểu Thụ ở bên ngoài đến cùng phát sinh chuyện gì.
Chuyện có thể làm, chính là lúc đầu thiết lập thế giới Thái Hư, suy nghĩ ra chương trình.
Nhưng nhìn biểu lộ Từ Tiểu Thụ lúc này, Tang lão liền biết tiểu tử này minh bạch.
"Ngươi minh bạch là được, không cần nói với lão phu, thời gian của lão phu có hạn, trước cho ngươi xem mấy món đồ."
Tang lão nói xong, tay vạch một cái, trước mặt xuất hiện ba cái bình thuốc.
Sau khi Từ Tiểu Thụ tỉnh lại, biết thế giới Thái Hư hiếm thấy, Tang lão trước mặt không còn sống lâu được nữa, lập tức muốn vào chính đề.
Hắn ngồi xuống, muốn đưa tay.
Nhưng Tang lão trừng mắt, dọa hắn rụt tay lại.
"Đây là gì?" Từ Tiểu Thụ chỉ có thể nhu thuận đặt câu hỏi.
"Ba món đồ."
Tang lão nói nhảm một câu, sau đó lâm vào cảm khái: "Nghĩ lại lão phu tựa hồ không có đưa cho ngươi mấy kiện đồ vật ra dáng, ba món đồ này, ngươi chọn một cái, tặng cho ngươi."
"Không phải đan dược?" Từ Tiểu Thụ nghe ra hàm ý của lão nhân.
"Không phải." Tang lão lắc đầu.
"Đây là lần cuối đi?" Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu, chân thành hỏi lại.
"Hẳn là." Tang lão gật đầu.
"Vậy. . . đều đã là lần cuối, ngài lưu hai thứ kia lại làm gì? Cho không khí sao? Ngươi cho ta hết a, ta không phải tiểu hài tử, ta muốn hết." Từ Tiểu Thụ trừng mắt một cái, đương nhiên nói ra.
Mặt Tang lão co lại, chợt lộ ra biểu lộ quả là thế, sau đó ha ha cười to.
"Tốt."
"Cho ngươi hết!"
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Đối phương đáp ứng quá nhanh, hắn cảm thấy có trá, lập tức lui ra sau mấy bước, "Nếu như vậy, ta lựa chọn không lấy món nào cả."
"Ba!"
Tang lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay bộp vào trán Từ Tiểu Thụ, nổi giận mắng: "Cho không cũng không cần, quả thực khiến lão phu mất mặt!"
Lúc này, Từ Tiểu Thụ xác định kia thật là đồ tốt.
Đây là Tang lão trước khi lâm chung. . . phi, trước khi đi. . . phi, trước khi bị bắt, cảm thấy không thể giữ lại, muốn chân chính cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận