Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 567: Từ Con Ruồi (2)

"Có lẽ, đây mới là trạng thái bình thường của thế giới này, cũng là trạng thái bình thường của Quỷ Thú Ký Thể..."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình bị sự ôn nhu của Tân Cô Cô cùng Tiêu Đường Đường làm hư.
Đối mặt với Quỷ Thú Ký Thể không có thiện ý, phản ứng đầu tiên của hắn không phải đương nhiên, mà là có chút ngoài ý muốn.
"Người bạn kia của ta sợ người lạ, không muốn ra."
Từ Tiểu Thụ cười ha ha, không chờ đối phương nói chuyện, lập tức nói tiếp: "Dù sao làm sinh ý, có người bán, người mua là được, thêm một người, bớt một người, không đáng để lo, huynh đài hiểu chứ?"
Chung Cừ sửng sốt một chút.
"Sinh ý?"
Gã chỉ muốn giết người đoạt kiếm, làm sinh ý cái gì?
Nói chuyện làm ăn trước mặt danh kiếm, ngươi tưởng ta ngốc, hay là ngươi ngốc?
Chung Cừ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Nhận miệt thị, điểm bị động, +1."
"Đương nhiên."
Từ Tiểu Thụ cười hớn hở, căn bản không để ý tới phản ứng của đối phương, lẩm bẩm nói:
"Ta là người đầu tiên đến chỗ danh kiếm."
"Đương nhiên, ta cũng biết mình không có thực lực cầm kiếm, cho nên muốn mượn nhờ danh khí bảo vật, chào hàng một chút."
Hắn tiện tay móc ra hai viên Linh Lung Thạch.
"Huynh đài hẳn cũng biết, Bạch Quật vô cùng hung hiểm, một viên Linh Lung Thạch, chỉ có một lần cơ hội trở về từ cõi chết."
"Thế nhưng nếu như ngươi có ba viên, vậy thì hoàn toàn khác biệt."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ có chút kích động, hắn dựng thẳng ba ngón tay ra, lớn tiếng nói: "Đây chính là ba lần cơ hội trở về từ cõi chết!"
Chung Cừ cứng đờ.
Sắc mặt gã co lại.
Cảm nhận được ngưng trệ xấu hổ ở trong không khí.
Giờ khắc này, ngay tiếp cả tiếng hít thở nho nhỏ từ lồng ngực truyền ra, cũng dừng lại.
Hai người tựa hồ không thể tin được, phía trước danh kiếm, thật có một tên con buôn.
Hơn nữa còn không phải bán kiếm...
"Bán Linh Lung Thạch?"
Đầu óc Chung Cừ rốt cuộc phản ứng lại.
"Bán thứ này, ngươi làm sao bây giờ?"
"Đã ngươi yếu như thế, vậy càng cần thứ này hơn, ta không tin ngươi sẽ bán cho ta."
"Muốn lừa gạt?" Gã lạnh lùng cười, tựa hồ đã khám phá gian kế người trước mặt.
"Nhận trào phúng, điểm bị động, +1."
"Oan uổng quá đại nhân."
Từ Tiểu Thụ lập tức tố khổ, biểu lộ rất là khoa trương: "Chung huynh, ngươi phỏng đoán như thế có hơi quá mức, ta cần phải lừa ngươi sao? Ta là bán thật!"
Hắn nói xong, lần nữa móc ra hai viên Linh Lung Thạch, lần này trên tay có tới bốn viên Linh Lung Thạch, kém chút không cầm xuể rơi xuống.
"Đủ không?"
"Không đủ còn có."
"Một viên 20 triệu, gặp mặt tức hữu duyên, ta bán ngươi một viên 15 triệu, kết giao bằng hữu?"
Chung Cừ nheo mắt.
Lần này gã có chút không chắc chắn.
Người này điên rồi?!
Danh kiếm ở trước mặt, hắn thật đến chào hàng?
"Tình huống như thế nào?"
Trong lòng thầm hỏi, kết quả chờ một hồi lâu, mới có hồi âm.
"Một tên ngu xuẩn, không cần quản hắn, lấy danh kiếm trước."
Chung Cừ: "..."
Gã bị khiếp sợ đến.
Một tên tiểu tử não tàn miệng còn hôi sữa, làm thế nào tiến vào trong Bạch Quật?
Nếu không phải mình vốn không cần Linh Lung Thạch, tin chắc bất luận một người bình thường nào, nhìn thấy bốn viên Linh Lung Thạch, đều sẽ ra tay cướp bóc.
Còn bán?
Thứ ngu muội!
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy đạo tin tức này, trong lòng liền biết gia hỏa trước mặt đã hoàn toàn tin tưởng mình.
Hắn hướng tới, nhìn người này bay về phía danh kiếm, lần nữa lên tiếng dụ dỗ: "Huynh đài thật không suy tính một chút sao?"
"Bốn viên đó!"
"Không chỉ có bốn lần thuấn di, mà còn có thể gọi Hồng Y đến bốn lần!"
"Tận dụng thời cơ, thời gian sẽ không quay lại đâu!"
Chung Cừ đang phi hành lúc này lảo đảo một cái.
Hồng Y...
Một cỗ sợ hãi từ trong lòng tự nhiên sinh ra.
Gã kém chút bay ngược về dùng tay chụp chết thiếu niên kia.
CMN Hồng Y ta trốn còn không kịp, sao có thể gọi bọn chúng qua giúp đỡ?
Còn bốn lần?
Ngại mình chết không đủ nhanh có đúng không?
"Đừng để ý tới hắn, lấy danh kiếm trước, chậm sẽ sinh biến!"
Âm thanh trầm thấp ngăn Chung Cừ hành động, gã cắn răng, cố nén mối hận trong lòng ý, bay thẳng tới, một tay chạm vào danh kiếm.
Tròng mắt Từ Tiểu Thụ giống như là bị hút vào, trực tiếp ngậm miệng.
Hắn rất sợ con vịt đã tới tay, bởi vì phỏng đoán không tồn tại của mình, bay mất.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi...
Nằm ngoài dự liệu, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Không nhổ ra được?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Danh kiếm vẫn còn đang run rẩy ở trên hư không.
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy Chung Cừ bạo khởi gân xanh, kết quả, danh kiếm hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
"Mjolnir?"
Hắn buồn cười dời ánh mắt đến chỗ Chung Cừ, kết quả gia hỏa kia tựa hồ cảm nhận được mình đang cười gã, đột nhiên xoay đầu lại.
Đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Từ Tiểu Thụ không có khả năng.
Hắn hớn hở ra mặt.
"Huynh đài, ngươi không rút được?"
"Hiện tại biết vì sao ta lại ở đây bán hàng chưa?"
"Nếu như ta có thể rút ra, đoán chừng ngươi cũng sẽ không gặp được ta, lêu ~ "
Trong lòng Chung Cừ cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có con ruồi vo ve bay quanh.
Gia hỏa này, sao lại ồn ào như thế?!
Gã hung dữ trách mắng: "Im miệng!"
"Ngô."
Từ Tiểu Thụ kéo khóa miệng lại, thế nhưng lại lập tức giải phong: "Thật không suy tính Linh Lung Thạch một chút sao? Nói không chừng ngươi có thể gọi Hồng Y tới giúp ngươi rút kiếm nha?"
"Bốn lần cơ hội..."
"Im miệng!"
Sắc mặt Chung Cừ đã tái rồi.
Gọi mẹ nó Hồng Y, muốn ta chết sao?
Gã đè xuống phẫn nộ, chuyên chú rút kiếm.
Nhưng mà mặc kệ dùng lực như thế nào, thanh kiếm kiếm kia giống như bị không gian định trụ vụ, không nhúc nhích tí nào.
"Xảy ra chuyện gì?"
Gã thầm hỏi ở trong lòng.
"Danh kiếm... Diễm Mãng?" âm thanh trầm thấp đồng dạng có chút không chắc chắn: "Không rõ ràng lắm..."
"Hừ, trên thế giới này còn có chuyện ngươi không rõ ràng? Ngươi không phải thần vạn năng sao?" Chung Cừ châm biếm.
"Ai nói với ngươi ta là thần vạn năng?"
"Ồ, không phải ngươi luôn tự cho mình là thế sao? Hiện tại chỉ là một thanh danh kiếm, ngược lại làm khó ngươi?"
"Có hơi kỳ quái mà thôi, ngươi đừng nhúc nhích, để ta tập trung tinh thần, nghiên cứu một chút."
"Nhanh lên."
"Đừng hối!"
"Thật không mua sao?"
"Không mua."
"Bốn lần cơ hội?"
"Bốn... hả?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên gia nhập kênh nói chuyện, Chung Cừ sửng sốt không kịp phản ứng, trả lời hai câu.
Sau khi ý thức được chuyện này, Chung Cừ lập tức giận điên người.
"Ngươi câm miệng lại cho lão tử!"
Gã một bên cầm kiếm, một bên quay đầu gầm thét, mặt mũi dữ tợn, "Có tin lão tử giết ngươi hay không!"
"Huynh đài táo bạo như thế sao?"
Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ ngực, do dự một chút, từ bên trong giới chỉ móc ra một bình đan dược.
"Ta không chỉ có Linh Lung Thạch, mà còn có Tĩnh Tâm Đan."
"Đây là đan dược cửu phẩm, thuần thủ công không độc, tự tay luyện chế, phí vật liệu cộng thêm phí gia cộng, tổng cộng... kết giao bằng hữu, 10 ngàn Linh Tinh?"
Âm thanh hắn dần dần yếu xuống.
Bởi vì Chung Cừ ở đối diện, giờ phút này không chỉ thân thể run rẩy, ngay cả đỉnh đầu cũng toát ra hắc khí.
"Ngươi im miệng! ! !"
Chung Cừ cắn chặt răng, đốm đen trên mặt nhao nhao xuất hiện.
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình.
Không phải chứ!
Mới nói có một chút?
Đã hắc hóa?
Trái tim ngươi cũng quá pha lê đi!
Quả nhiên là Quỷ Thú Ký Thể, tâm trí có vấn đề...
"Tỉnh táo."
Âm thanh ở trong lồng ngực không nhịn được vang lên, "Người khác mới nói ngươi hai câu ngươi liền bắt đầu nhao nhao? Thật muốn biến thân, ngươi đừng có mà đổ thừa cho ta!"
"Danh kiếm còn chưa cầm tới, gấp cái rắm!"
Chung Cừ cố nén tức giận trong lòng, cả người sầu lo.
Bờ môi gã run rẩy, ngón tay cầm kiếm cũng nhẹ nhàng run rẩy lên.
"Gia hỏa này quá ồn ào, quá phiền, ngươi đợi ta giết hắn trước, lại tới giúp ngươi lấy kiếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận