Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2056: Chu Thị Ảo Thuật (2)

Chương 2056: Chu Thị Ảo Thuật (2)Chương 2056: Chu Thị Ảo Thuật (2)
Trong đầu Lý Phú Quý lập tức lóe lên rất nhiều hình tượng.
Y nghĩ đến song phương vừa mới gặp mặt, Từ Tiểu Thụ liền bại lộ phân thận, thế nhưng hành động bại lộ thân phận kia chẳng khác gì giả mạo, khiến cho toàn trường không ai tin hắn.
Trân Nhiễm xuất thủ, chớp mắt bị đá bạo, sau khi Từ Tiểu Thụ biểu lộ ra thực lực, mọi người mới bắt đầu tin tưởng thân phận kia.
Phong Tiêu Sắt đương nhiên xuất thủ, ở trên Vạn Kiếm Thuật bị Từ Tiểu Thụ nghiền ép, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đến tận đây, những người còn lại trong đội ngũ đều sinh ra thoái ý, cho dù lúc trước muốn giúp Phong Tiêu Sắt, hiện tại đều rụt trở về.
Từ Tiểu Thụ nửa đường đã nói không muốn đánh với Phong Tiêu Sắt, chứng minh mục tiêu của hắn vốn dĩ không phải Phong Tiêu Sắt.
Hắn cũng không có giết chết Trân Nhiễm, đá bay liền không tiếp tục truy cứu.
"Ực ỰC - Ú)
Phân tích đến đây, hầu kết Lý Phú Quý nhấp nhô, ngẩng đầu lên, phát hiện Từ Tiểu Thụ mỉm cười ấm áp, cảm giác người trẻ tuổi trước mặt là hung thú khoác da người, bụng đầy âm quỷ.
"Ngài muốn giết ai?"
Lời nói chuyển biến quá đột ngột.
Đột ngột đến mức Phong Tiêu Sắt nghe đến choáng váng.
Phía sau, sắc mặt Chu Nhất Viên, Tiểu Bình, Tiểu An ngơ ngẩn, Trần Nhiễm trốn trong cổ kiến trúc phương xa cũng sửng sốt một hồi, sau đó lập tức quay đầu chạy trốn.
Mộc Tử Tịch cùng Hàn gia biểu thị mặc dù mình nhìn từ đầu đến cuối, thế nhưng bảo bảo vẫn xem không hiểu.
Mộc bảo bảo cảm thấy Từ Tiểu Thụ có tiền đồ, nói mấy câu liền có thể khiến Thái Hư quỳ xuống, rất lợi hại!
Hàn bảo bảo cảm thấy dù sao có bản đại gia ở đây, Trân lão đệ không giải quyết được, mình xuất thủ là được, đây không phải chuyện to tát gì.
Khóe môi Từ Tiểu Thụ hơi nhếch lên, cảm thấy sự tình bắt đầu trở nên thú vị.
Trong đội ngũ này, lại ẩn tàng một người thông minh.
"Ngươi cảm thấy ta muốn giết ai?"
"Ngài, hẳn không phải muốn giết ta đi?"
"Vậy trí thông minh của ngươi thập phần có hạn, trong đội ngũ này, ta muốn giết bốn người."
'Ách.. "
Lý Phú Quý lập tức tắt tiếng.
Dựa theo những gì y phân tích ra được, trong đội ngũ chỉ có hai người vô tội.
Như vậy sáu trừ bốn, Từ Tiểu Thụ muốn giết ai, chẳng phải rõ ràng rồi sao?
"Ngươi thiện suy đoán tâm tư người khác như thế, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta muốn giết ai không?"
Từ Tiểu Thụ mỉm cười, ánh mắt lướt qua Phong Tiêu Sắt, nhìn bốn người còn lại một lượt. Tiểu Bình, Tiểu An đứng ở cuối đội ngũ, thần sắc bàng hoàng mơ màng.
Chu Nhất Viên giống như tên ngốc cười ngây ngô, bộ dáng cái gì cũng không hiểu, một mực nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, hai mắt tỏa sáng, trong mắt tràn ngập ánh sao.
"Nhận sợ hãi, điểm bị động, +2"
"Nhận chờ mong, điểm bị động, +1."
Ánh mắt Lý Phú Quý hiện lên vẻ mờ mịt, chần chờ mở miệng: "Ta nhiều nhất chỉ đoán được có hai người có thù với ngài, còn lại thật không biết."
Lời này khiến cho mấy người còn lại biến sắc.
Lý Phú Quý muốn làm cỏ đầu tường, nghiêng hướng một bên khác?
Ánh mắt Tiểu Bình, Tiểu An, thậm chí Phong Tiêu Sắt bắt đầu trở nên nguy hiểm.
"Nói nghe thử." Từ Tiểu Thụ có chút hứng thú.
Lý Phú Quý lắc đầu, không có nói thẳng, dù sao hiện tại y vẫn là thành viên tiểu đội Phong Tiêu Sắt, không có khả năng bán đồng đội, chỉ là uyển chuyển nói:
"Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy, có lẽ ngươi ta không cần xuất thủ, như thế sẽ chỉ khiến chúng ta sinh ra phiền toái không cần thiết."
Từ Tiểu Thụ nhìn Lý Phú Quý tướng mạo tâm thường thật sâu, một lúc sau mới mỉm cười lắc đầu.
Một ngày trước, có lẽ hắn sẽ nghe theo Lý Phú Quý đề nghị, lựa chọn ẩn tàng một hồi, sau đó tìm cơ hội tốt xuất thủ.
Hiện tại. . .
Huynh đệ, thời đại thay đổi! Từ Tiểu Thụ từ trước tới nay không làm chuyện vô ích.
Lần này để tiểu sư muội chủ động xuất kích, càng không phải hành vi vô não, ăn no rững mỡ trêu chọc trọn vẹn sáu vị Thái Hư.
Nói đùa, Từ Tiểu Thụ hắn là ai? Là cẩu đạo vương giải
Cho dù hiện tại đột phá, được Bát Tôn Am chính miệng đáp ứng chóng lưng, hắn cũng sẽ không làm càn như vậy.
Sau khi Cảm Giác mãng đến "Thánh Đế Lv. 0", phát sinh chất biến, Từ Tiểu Thụ đã cẩn thận quan sát tổ độ sáu người này một lượt.
Bởi vì phương hướng bọn họ tiến lên, rõ ràng sẽ chạm mặt mình.
Trong tổ đội, khiến Từ Tiểu Thụ chú ý nhất chính là Tiểu Bình, Tiểu An, bởi vì bọn họ phát ra khí chất sát thủ rất rõ ràng!
Không phải bọn họ quá gà mờ, ẩn tàng không đến nơi đến chốn.
Mà là bọn họ ẩn quá tốt, tốt đến mức Từ Tiểu Thụ có chút cảm động lây.
Hắn từng vận dụng Linh Hồn Độc Thủ với mấy vị sát thủ kim bài liệp lệnh, bản thân từng trải nghiệm qua nhân sinh của bọn họ.
Có thể nói, Từ Tiểu Thụ chính là một tên sát thủ đột lốt người bình thường.
Hắn có được tư duy sát thủ hoàn chỉnh, thậm chí là sát thủ kim bài liệp lệnh Tam Chú Hương.
Liếc mắt nhìn tới, tổ hợp Tiểu Bình, Tiểu An, chính là Tà Lão, Quỷ Bà phiên bản huynh đệ.
Từ Tiểu Thụ suy đoán, nếu như bọn họ thật đúng là sát thủ, khả năng cao chính là sát thủ Tam Chú Hương.
Lần này sự kiện Hư Không Đảo phát sinh, có đại lượng sát thủ bị hắc kim treo thưởng hấp dẫn đến. Cho nên, hắn để tiểu sư muội nói ra mấy lời hoang đường, dùng thân phận Từ Tiểu Thụ dẫn dắt bọn họ lòi đuôi chuột.
Lúc đầu không ai tin hắn là Từ Tiểu Thụ, ngay cả Tiểu Bình, Tiểu An cũng không tin.
Nhưng sau khi Từ Tiểu Thụ xuất thủ, có bốn người phản ứng lớn nhất: Lý Phú Quý, Chu Nhất Viên, Tiểu Bình, Tiểu An.
Từ Tiểu Thụ một mực giả ngu, một mực quan sát.
Hắn nhìn ra được, bốn người này rõ ràng nhận biết mình, ký ức vô cùng sâu sắc loại kia.
Không giống Phong Tiêu Sắt, Trần Nhiễm, thuộc về loại hậu tri hậu giác. . Ta hình như biết Từ Tiểu Thụ, từng nghe nói qua cố sự của hắn, nhưng lúc trước chưa từng gặp mặt, sau này cũng không.
Trong bốn người này, hai người trước đều có dị dạng, không thể trực tiếp phán đoán.
Hai người sau vừa xác minh xong thân phận của mình, lập tức lộ ra sát cơ, thậm chí còn trao đổi ánh mắt, quyết định xuất thủ.
Bọn họ ẩn giấu sát ý vô cùng kín đáo.
Nhưng Từ Tiểu Thụ có được Cảm Giác cấp bậc Bán Thánh, chớp mắt liền nhận ra loại địch ý như có như không kia.
Thời điểm Phong Tiêu Sắt khẽ động, Từ Tiểu Thụ lộ ra Kiếm Đạo Áo Nghĩa trận đồ, Tiểu Bình, Tiểu An từ rục rịch, biến thành án binh bất động.
Bọn họ sợ.
Bởi vì "Từ Tiểu Thụ" trước mặt, chiến lực không có điểm nào giống với "Tông Sư sánh Trảm Đạo", chênh lệch vô cùng nghiêm trọng! Đánh thế quái nào được?
Từ Tiểu Thụ đã hoàn thành đột phá thêm điểm.
Hiện tại hắn ôm lấy tâm tư đánh Thái Hư.
Trong tay hắn còn có hai tấm vương bài, chính là Hàn gia cùng Hư Không Tướng Quân Hồng cấp bậc Bán Thánh.
Chỉ cần không gặp phải thế lực lớn chân chính, tỉ như Thánh Thần Điện, ai tới hắn cũng không sợi
"Các ngươi tên gì, bối cảnh ra sao, người ở đâu, quan hệ thế nào?"
Từ Tiểu Thụ không tiếp tục hàm hồ, chuyển mắt nhìn về phía song bào thai đang hạ thấp cảm giác tôn tại, thế nhưng ở trong mắt hắn tựa như hai cái bóng đèn lớn.
Tiểu Bình, Tiểu An sửng sốt một chút, trả lời: "Chúng ta là người Đông La Giới, đến từ Huyền Vô Tông, ta gọi Nguyễn Bình, hắn gọi Nguyễn An, Huyền Vô Tông "Ngọc Hư Song Pháp”, có lẽ ngươi đã nghe qua.'
Nguyễn Bình nói xong, liếc nhìn Lý Phú Quý,'Chúng ta một đường đi tới, y có thể chứng minh thân phận ta."
Lý Phú Quý hít một hơi thật sâu, không có lên tiếng.
"Huyền Vô Tông, Ngọc Hư Song Pháp...
Từ Tiểu Thụ lặp lại hai cái danh từ này, liếc nhìn Lý Phú Quý thờ ơ, gật gật đầu hỏi lại: "Vậy vì sao các ngươi muốn giết ta?"
Lời này lập tức hỏi khó tất cả mọi người.
Nguyễn Bình nhướng mày lên, có chút ngoài ý muốn nói: "Giết ngươi? Từ tiểu huynh đệ cớ gì nói ra lời ấy?"
“Nhìn ta." Ánh mắt Từ Tiểu Thụ không có gợn sóng, ngữ khí thập phần bình tĩnh.
Nhưng dưới tác dụng của Khí Thôn Sơn Hà, từng câu từng chữ hắn nói ra phảng phất được phủ thêm ma lực không thể chối từ, giống như Bán Thánh đang hạ đạt ý chỉ.
Không chỉ Tiểu Bình, Tiểu An, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, nhìn tới hai mắt Từ Tiểu Thụ.
"Linh Hồn Độc Thủi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận