Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 498: Gia Chủ Không Còn? (2)

"Ý của ngươi là, nếu như mấy người nhập cư trái phép có thể cướp được Linh Lung Thạch trên tay chúng ta, bọn họ liền sẽ biến thành quân chính quy?"
"Mà chúng ta, hoán đổi thân phận?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy tương đối hứng thú với vấn đề này.
Một lời này vừa ra, đám người đột nhiên cảm thấy kinh dị, nhao nhao ghé mắt nhìn về phía Phó Ân Hồng, chờ đợi đáp án phủ định.
"Đúng vậy."
"Nếu không vì sao các ngươi cho rằng, bọn họ lại muốn giết chết các ngươi?"
Phó Ân Hồng không chút lưu tình đập nát huyễn tưởng của đám người.
Tất cả mọi người tập thể vỡ tổ.
"Đây mà là thí luyện ư, đây là liều mạng đó!"
"Lần này Bạch Quật mở ra, căn bản không phải để cho thế hệ thanh niên lịch luyện, ta cảm thấy cho dù là lão Tông Sư Thiên Tượng cảnh đỉnh phong như ta tiến vào, sinh tử đều do trời."
"Tông Sư? Ha ha, có thể lẻn qua dưới mắt Hồng Y, ngươi cảm thấy sẽ chỉ là Tông Sư?"
"Chỉ sợ đến lúc đó đi vào là một nhóm người, đi ra, là một nhóm người khác."
"Nhưng như thế... cũng quá đáng sợ đi, Hồng Y thật không quản chuyện này? Để đám người nhập cư trái phép kia tùy ý như thế?"
"Ai biết được, có lẽ trong phạm vi nhiệm vụ của người ta, vốn không bao gồm những chuyện này."
Đám người liên thanh ai thán, đột nhiên có một đạo âm thanh thăm thẳm vang lên:
"Các ngươi cũng nghĩ quá đẹp rồi, có lẽ bây giờ cầm Linh Lung Thạch là một nhóm người, đến lúc đó đi vào, đã đổi thành một nhóm khác."
Tất cả mọi người lập tức câm nín.
Chuyện này!
Là tên nào độc mồm độc miệng như vậy?
Vốn vừa bị đả kích đến thương tích đầy mình, khó mà tiêu tan, hiện tại lại bồi thêm một đợt bạo kích, đây không phải cố ý làm người buồn nôn sao?
Vừa quay đầu lại.
Từ Tiểu Thụ ư?
Đám người cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1211."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 569."
Từ Tiểu Thụ cảm thụ được bối rối trong mắt đám người, ngược lại hứng thú cười lên.
"Thú vị thật!"
"Hồng Y, người nhập cư trái phép, quân chính quy..."
"Còn có Quỷ Thú, Hữu Tứ Kiếm..."
"Ai sẽ là pháo hôi đây?"
Hắn chỉ mới nghe vài lời giới thiệu, đã cảm thấy Bạch Quật quá hung hiểm.
Thế nhưng dưới tình huống như vậy, vì sao Hồng Y còn muốn thả ra mấy cái danh ngạch này, lấy danh nghĩa lịch luyện, để đông đảo thế hệ thanh niên đi Bạch Quật chịu chết?
"Đây là một vấn đề."
Những người khác hẳn đồng dạng nghe ra được, hoặc là đã biết được chỗ xấu của Bạch Quật.
Thế nhưng bởi vì lợi ích thúc đẩy, có thể bảo trì thanh tỉnh, quả thực không nhiều lắm.
Vẻn vẹn một thanh Hữu Tứ Kiếm, đã có thể triệu hoán Cổ Kiếm Tu xa tận chân trời tới...
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn cửu kiếm khách, nội tâm thầm tính toán.
Tất nhiên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến tâm thần người ta lo nghĩ.
Nhưng hắn chính là như vậy, vừa sợ hãi nguy cơ, lại vừa có tinh thần mạo hiểm.
Đối với Bạch Quật, nếu như Tang lão nhất quyết muốn mình vào, vậy mình nhất định phải học được cách bảo vệ bản thân.
Những tai họa ẩn tàng kia, đúng là rất nguy hiểm.
Nhưng Từ Tiểu Thụ thành công chém giết Trương Thái Doanh, phát hiện ra chiến lực của A Giới, đột nhiên cảm thấy, tựa hồ hết thảy đã không còn đáng sợ như vậy.
Dựa vào bản thân cùng Tân Cô Cô, có lẽ có thể chạy hết một vòng Bạch Quật.
Cộng thêm một con A Giới...
"Có thể, trên lý luận, vấn đề không lớn."
"Chủ yếu nhất là, trước kia chiến đấu, bất luận là Thiên Huyền Môn, hay là muốn giết Trương Thái Doanh, đều phải lén lút, phòng ngừa bị người nhìn thấy."
"Nhưng nếu như là Bạch Quật..."
"Quỷ Thú xuất hiện rất bình thường, cộng thêm Cuồng Bạo Cự Nhân hẳn không có gì, lại đến một con A Giới chiến lực phá trần, đều hợp tình hợp lí a."
"Đây chính là Bạch Quật, không có quy củ."
"Giết chóc, luôn luôn tồn tại."
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình đã có thể thoải mái tinh thần chơi một phen.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, nếu như toàn bộ những thứ này, đều là do Hồng Y, Tang lão các loại cao tầng bố cục?
"Không thể chủ quan, không thể chủ quan."
"Mọi chuyện đều phải cẩn thận từng chút một."
Với tư cách là một quân cờ, Từ Tiểu Thụ hiểu sâu sắc "kỳ đạo" Tang lão nói lúc đó.
Các loại át chủ bài giấu đến bây giờ, còn có rất nhiều thứ chưa từng bại lộ.
Thậm chí đối với át chủ bài có thể điệp gia, bản thân Từ Tiểu Thụ, cũng chỉ ẩn ẩn có khái niệm đại khái.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Một mình Thủ Dạ, đoán chừng đã có thể cho mình ăn đủ.
Chớ nói chi Bạch Quật là nơi từng chôn thây rất nhiều Hồng Y.
Sau khi ổn định tâm tính, Từ Tiểu Thụ đã nhìn thấu một chút môn đạo bên trong.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tùy duyên a.
"Đúng rồi."
Hắn nhìn Linh Lung Thạch ở trên khay cạnh Phó Ân Hồng, nói:
"Chiếu theo ngươi nói, ta lấy được mười tám khỏa Linh Lung Thạch, đúng là dễ chịu một chút."
"Thế nhưng bọn họ mỗi người chỉ có một viên, chẳng phải đi vào nhận lấy cái chết sao?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình thân là người cầm đầu, vẫn nên đứng ra nói một lời công đạo cho các chiến hữu.
Nhưng một lời này vừa ra, đám người lập tức nhao nhao trợn mắt nhìn.
"Có ý gì, Từ Tiểu Thụ lại bắt đầu giễu cợt?"
"Mười tám viên rất giỏi sao, mặc dù chúng ta chỉ có một viên, nhưng..."
"Hình như quả thật rất giỏi."
Vốn định phun vài câu, thế nhưng đám người phát hiện không phun được.
Chỉ có thể dùng ánh mắt đâm chết gia hỏa đáng giận này.
"Nhận chú mục, điểm bị động cộng 895."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 686."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 942."
"Quả thật quên nói."
Phó Ân Hồng tựa như nhớ đến chuyện gì, vỗ trán một cái:
"Linh Lung Thạch còn có một tác dụng cuối cùng, chính là có thể tùy thời câu thông Hồng Y ở phụ cận."
"Một khi các ngươi gặp phải nguy hiểm, trên lý luận, như nếu không phải tình thế chắc chắn phải chết, có thể thông qua Linh Lung Thạch, gọi Hồng Y tới giúp ngươi giải vây."
"Đương nhiên, chuyện này không phải không có đại giới."
"Thu hoạch của các ngươi ở trong Bạch Quật tính tới thời điểm đó, nhất định phải giao cho Hồng Y một nửa."
Thu hoạch tính tới thời điểm đó.
Hẳn là gặp được bảo vật, nhưng đồng thời cũng xuất hiện nguy cơ.
Nhưng...
Một nửa?
Nửa giây trước Từ Tiểu Thụ còn cảm thấy Hồng Y có chút lương tâm.
Nào ngờ cái gọi là giải vây, kỳ thật trên bản chất, vẫn là công phu sư tử ngoạm?
Đây không phải đánh lấy danh nghĩa trợ giúp, để đám quân chính quy đông đảo tiến vào, làm tay chân đi tìm bảo vật cho Hồng Y sao?
Tất cả mọi người đồng dạng bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Một tí thế lực biết được nội tình, kỳ thật đã sớm buông xuống những chuyện này.
Thật có thể tiến vào Bạch Quật, thật có thể tìm tới bảo vật, thật có thể sống sót trở ra...
Một nửa.
Liền có thể bớt phấn đấu mười năm!
Có khi dưới ảnh hưởng lâu dài, còn xa xa không chỉ.
"Đừng nói nữa, phát Linh Lung Thạch a!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục nghe, đoán chừng Hồng Y ở trong lòng mình sẽ biến thành đại biểu tà ác.
Cho dù hắn bị đánh chết cũng không muốn giao ra một nửa.
Ừm, bởi vì nếu thật có thể đánh chết mình, cho dù có gọi Hồng Y tới, cũng sẽ vô dụng?
Phó Ân Hồng không để ý lắm, gật đầu.
Người hầu bắt đầu bưng lấy từng cái khay, đi đến chỗ những đại biểu thế lực đạt được danh ngạch Bạch Quật.
Thời điểm một tên hộ vệ mặc khôi giáp bưng lấy mâm lớn đi đến, cho dù là Từ Tiểu Thụ, cũng cảm thấy tâm thần rung động.
"Mười tám viên, kiểm lại một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận