Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 715: Ba Chuyện (1)

"Tiểu gia hỏa, tới lượt ngươi."
Giải quyết xong A Băng A Hỏa, Từ Tiểu Thụ đi đến trước mặt tiểu hòa thượng.
Tên này không biết từ đâu xuất hiện, trong tay lại có đến hai kiện chí bảo Phật môn.
Phật đao Ma trượng, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm.
Loại gia hỏa lai lịch kinh người như thế, một khi xử lý không tốt, nói không chừng tương lai sẽ dẫn tới nhân quả báo ứng.
Cho nên, mượn cớ đá ra khỏi Nguyên Phủ, mới là lựa chọn tốt nhất.
"Tên." Từ Tiểu Thụ nhàn nhạt mở miệng, giải khai phong cấm tiểu hòa thượng.
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
"Bất, Bất Nhạc. . . "
"Bất Bất Nhạc? Vậy rốt cuộc là "Vui" hay "Không vui"?" Từ Tiểu Thụ vòng hai tay ôm ngực.
"Bất Nhạc, Bất Nhạc."
Tiểu hòa thượng sợ hãi dời mắt, "Bần tăng pháp danh Bất Nhạc, không phải Bất Bất Nhạc."
"Chớ sốt sắng, ta sẽ không ăn ngươi." Từ Tiểu Thụ lộ ra nụ cười đầy thiện ý, vỗ vỗ đầu tiểu hòa thượng.
Bất Nhạc càng luống cuống.
Cu cậu tận mắt nhìn thấy thiếu niên trước mặt không tốn bao nhiêu sức lực, liền có thể thu phục hai tên to con cấp bậc Vương Tọa đỉnh phong.
Mệnh đương nhiên quan trọng.
Nhưng nếu muốn Bất Nhạc y giống như đám Bạch Khô Lâu lựa chọn thần phục, y căn bản không làm được.
"Bần tăng sẽ không giao linh hồn bản nguyên cho ngươi!" Ánh mắt tiểu hòa thượng vô cùng quật cường.
"Ồ?" Từ Tiểu Thụ hớn hở cười lên: "Ngươi có biết nơi này là đâu không?"
"Không, không gian Nguyên Phủ của ngươi?" Bất Nhạc thử dò xét.
"Ừm."
"Cho, cho nên?"
"Cho nên, hiện tại, mệnh của ngươi nằm trong tay ta!"
Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, hai mắt híp lại, trong con ngươi hiện lên hàn quang, âm thanh lạnh lùng nói: "Vô duyên vô cớ muốn giết sư muội ta, tội này cũng quá lớn đi."
"Ngươi nói, ta nên làm thịt ngươi tại chỗ, hay là. . . nhốt ngươi ở trong đây suốt đời?"
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
Trong mắt tiểu hòa thượng Bất Nhạc hiện lên vẻ bối rối, sắc mặt lập tức khổ sở.
"Không phải như vậy, không phải như vậy. . . "
"Bần tăng chỉ là thấy trên người vị nữ thí chủ kia có ma khí, muốn hỗ trợ tịnh hóa một phen, không có ý định giết sư muội của ngươi!"
Bất Nhạc gấp muốn khóc.
Ở bên trong không gian Nguyên Phủ của người khác, không khác gì tiến vào giới vực Vương Tọa.
Bị không gian nghiền ép, cho dù Bất Nhạc y có thủ đoạn.
Thế nhưng chỉ cần đối phương động tâm niệm, mình liền không cách nào sử dụng ra được.
Hơn nữa, cho dù mình có thể đánh ngất Từ Tiểu Thụ.
Phía sau. . .
A Băng, A Hỏa, vẫn còn đang nhìn chằm chằm kìa!
Lui một vạn bước, cho dù A Băng A Hỏa bại trong tay mình, thế nhưng. . .
Ra ngoài bằng cách nào?
Một thân thực lực của mình, tuy có thể phá toái hư không, tiến nhập không gian loạn lưu.
Nhưng không có lực lượng Vương Tọa chưởng khống thiên đạo, làm sao đi ra?
Căn bản chỉ có thể từ Nguyên Phủ tiến vào không gian loạn lưu, sau đó mê thất ở bên trong cả đời mà thôi!
"Ma khí. . . tịnh hóa?"
Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu hòa thượng, sau đó cau mày liếc tiểu sư muội ở sau lưng một chút.
Nói thật.
Hắn cũng cảm thấy gần đây tiểu sư muội càng lúc càng không đúng.
Nhưng tiểu sư muội nhà mình, lúc nào cần người khác đến tịnh hóa?
"Người xuất gia không nói dối, đúng vậy không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Ừm." Tiểu hòa thượng liều mạng gật đầu.
"Tốt, vậy ta hỏi ngươi."
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, nói: "Ngươi nói trên người sư muội ta có ma khí, muốn tịnh hóa, như vậy sau khi tịnh hóa, có thể trừ tận gốc không? Có chết người không?"
"Có thể trừ tận gốc!"
Bất Nhạc gật đầu như giã tỏi.
"Tiếp tục?"
Từ Tiểu Thụ cười lạnh một tiếng, "Vấn đề thứ hai của ta, ngươi vẫn chưa trả lời! Có chết người không?"
"Chuyện này. . . "
Bất Nhạc lập tức lúng túng, thần sắc xuất hiện vẻ do dự, tiếng như ruồi muỗi, nói: "Có, có khả năng. . . "
"Có khả năng sẽ chết?" âm thanh Từ Tiểu Thụ lập tức tăng cao.
"Không." Tiểu hòa thượng ngượng ngùng dời mắt, "Là có khả năng có thể sống tiếp. . ."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Hắn chấn kinh.
Hóa ra tiểu gia hỏa nhà ngươi nói hậu quả sau khi tịnh hóa, trừ tận gốc ma khí, không phải có khả năng sẽ chết, mà là có khả năng sống tiếp?
CMN hai loại khái niệm này có thể đánh đồng với nhau sao?
Cho dù là vế trước, ta cũng không cho phép ngươi làm loạn rồi!
"Ngươi tịnh hóa ma khí, cầu cái gì?" Từ Tiểu Thụ đè hỏa khí trong lòng xuống, cười lạnh hỏi: "Tổng không đến mức vì cái gọi là "chính nghĩa" đi?"
Bất Nhạc nghe vậy, sắc mặt lập tức như triều thánh, trang nghiêm túc mục.
Y chắp hai tay trước ngực, thành kính nói: "Một nửa là vì thiên hạ chúng sinh, một nửa khác, là vì tu luyện."
"Hửm?"
"Tu luyện?"
Tiểu hòa thượng gật đầu, "Đúng vậy, bần tăng nhất định phải cố gắng tu luyện, mới có năng lực cứu sư phụ bần tăng ra."
"Sư phụ ta. . . "
Hai mắt tiểu hòa thượng đột nhiên ứa lệ, "Sư phụ ta, ngài ấy, ngài ấy nhất định vẫn còn sống!"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Ai bảo ngươi phiến tình?
Sư phụ ngươi chết hay không, liên quan gì đến ta?
Hắn đè thấp âm thanh, nói: "Cho nên, bởi vì tu luyện cứu sư phụ, mỗi lần nhìn thấy người có hiềm nghi tiềm ẩn ma khí, ngươi đều muốn tịnh hóa?"
"Không phải "hiềm nghi"!" Bất Nhạc vô cùng chắc chắn, nói: "Là "Khẳng định"!"
"Khẳng định?" Từ Tiểu Thụ lạnh hừ một tiếng: "Ngươi chắc chắn như vậy?"
"Đúng!"
"Vậy nếu như ngươi nhìn lầm thì sao?"
"Bần tăng không có khả năng nhìn lầm!"
"Ồ?" Từ Tiểu Thụ kinh nghi một tiếng, đột nhiên cả giận nói: "Ngươi có lẽ sẽ không nhìm lầm, thế nhưng chỉ mới nhìn một lần, ngươi liền có thể đại khai sát giới?"
"Hành vi như thế, có khác gì ma đạo dục tốc tu luyện?"
Mộc Tử Tịch kinh lịch, Từ Tiểu Thụ đã sớm hỏi qua.
Hắn cũng biết tiểu hòa thượng trước mặt, chỉ ngẫu nhiên gặp tiểu sư muội một lần, liền bắt đầu theo đuổi không bỏ.
Không hỏi rõ đầu đuôi sự việc liền muốn "Tịnh hóa" người ta?
Nếu không phải A Giới trùng hợp ở bên cạnh Mộc Tử Tịch.
Nói không chừng giờ phút này mình nhìn thấy, là thi thể tiểu sư muội sau khi bị tịnh hóa.
"Bần tăng không ma đạo!" Bất Nhạc mắt sắc giận dữ, ngẩng đầu nói.
"Không phải ma đạo. . . "
"Hừ!"
Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt lên.
"Có phải ma đạo hay không, không phải ngươi nói là được, mà phải xem hành động của ngươi."
"Vô duyên vô cớ xuất thủ, thậm chí không thèm hỏi nguyên nhân. . . "
"Ngươi có từng nghĩ tới, người mà mình muốn tịnh hóa, có phải người vô tội hay không?"
"Nói cách khác, người chân chính ẩn tàng ma khí, há có thể để một tên tiểu gia hỏa như ngươi nhận ra?"
"Chuyện này. . . " Sắc mặt tiểu hòa thượng Bất Nhạc trì trệ, cúi đầu xuống, "Bần, bần tăng có phán đoán của mình, ngươi không hiểu."
Từ Tiểu Thụ nhìn phản ứng của tiểu hòa thượng, liền biết đối phương vẫn còn quá trẻ.
Cái gì mà "Có phán đoán của mình ". . .
Đây không phải đang lừa mình dối người hay sao?
"Tiểu gia hỏa, ngươi có chấp niệm, đã sắp thành ma chướng."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, ngữ trọng tâm trường nói: "Có lẽ điểm xuất phát của ngươi là tốt, vì muốn cứu sư phụ."
"Nhưng quá trình, quá cực đoan."
"Ngươi biết cái gì? Ngươi không biết gì cả, ngươi cũng muốn dạy dỗ ta?" Tiểu hòa thượng bỗng nhiên nổi giận ngẩng đầu.
Cũng. . .
Từ Tiểu Thụ nhạy cảm phát hiện chữ này, nhưng không có để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận