Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 868: Tiểu Thụ Lại Khom Lưng (1)

"Thế này cũng có thể cảm giác được?"
Từ Tiểu Thụ tiềm phục dưới lòng đất, kinh ngạc không thôi.
Trái tim hắn lập tức thình thịch thình thịch nhảy lên.
Tiến vào trạng thái tiêu thất, không thể cảm nhận được thứ gì mới đúng.
Nhưng người bịt mặt có thể cảm giác. . .
"Là ảo giác sao?"
"Không."
"Không nhất định."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhớ tới lần trước Thủ Dạ truy đuổi mình, tựa hồ cũng là thông qua danh kiếm Thanh Lân Tích tìm đến.
Thế nhưng không đúng a!
Lần đó bởi vì mình giải trừ trạng thái tiêu thất, cho nên ông ta mới tìm được mình.
Hiện tại người bịt mặt, chỉ bằng cảm giác, liền có thể cảm nhận được?
"Là ảo giác ư?" Trên mặt đất, sau khi người bịt mặt nỉ non một tiếng, liền liếc nhìn hai người bên cạnh, bổ sung một câu.
Kế tiếp, hắn dời mắt nhìn về hướng bạo phá.
"Lão thất, giải trừ không gian đi, đã đến lúc đi ra rồi."
"Ò."
Thuyết Thư Nhân không để ý lắm, gật đầu một cái.
. . .
Giải trừ không gian?
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng.
Quả nhiên!
Suy luận vừa rồi của mình không sai.
Nam tử váy đỏ biến thái, quả thật là một người cẩn thận đến cực điểm.
Cho dù tụ hợp với Thánh Nô thủ tọa, vẫn không quên phong tỏa toàn bộ vùng không gian xung quanh.
Nói cách khác, nếu lúc ấy mình hoảng loạn bỏ chạy, sẽ chỉ tự chịu diệt vong!
"Ba."
Sau khi Thuyết Thư Nhân vỗ tay phát ra tiếng vang thanh thúy, hư không lập tức chấn động theo.
Từ Tiểu Thụ lập tức phấn khởi.
Trốn ở dưới lòng đất nghe trộm một phen, tuy không lâu, nhưng lại khiến hắn gần như hao sạch đan dược dự trữ.
Linh nguyên cần để duy trì Tiêu Thất Thuật, quả thực quá lớn.
Nếu Thuyết Thư Nhân còn không giải trừ "Không Gian Trục Xuất", có lẽ Từ Tiểu Thụ hắn thật phải tự bạo.
Tình huống này, chỉ còn lại một con đường.
"Nhất Bộ Đăng. . . "
Trong lòng thầm hô.
Thời điểm tinh khí thần sắp tăng đến đỉnh phong, Từ Tiểu Thụ đột nhiên đè xuống xúc động.
Bởi vì trong lúc lơ đãng thoáng nhìn.
Cột tin tức. . .
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."
"Nhận hãm hại, điểm bị động, +1."
Nhìn chăm chú?
Phản ứng đầu tiên của Từ Tiểu Thụ, chính là vì sao mình tiến vào trạng thái tiêu thất, lại có người có thể "nhìn chăm chú".
Nhưng một giây sau, hắn liền bị dòng tin tức thứ hai hấp dẫn toàn bộ tâm thần.
"Hãm hại. . . "
Dùng mười ngón chân bấu chặt mặt đất, Từ Tiểu Thụ mới miễn cưỡng không bước chân ra.
Hắn trợn tròn mắt.
Nơi này, ngoại trừ Thánh Nô tổ ba người, còn có thể là ai?
Như vậy, hãm hại, sẽ không phải là. . .
"Cạch cạch cạch."
Hơi ngửa đầu.
Ba người đang dạo bước ở phía trên, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc có dị dạng.
Nhưng bởi vì hai chữ "hãm hại" kia, Từ Tiểu Thụ liền dùng Cảm Giác cẩn thận điều tra.
Khóe miệng Thuyết Thư Nhân hơi nhếch lên. . .
Sầm Kiều Phu bình thường treo búa nhỏ ở bên hông, lúc này lại nắm trong tay. . .
Người bịt mặt hơi cuộn ngón áp út cùng ngón út. . .
Nói dễ hiểu hơn, chính là tạo thành kiếm chỉ!
"Mẹ nó, ba lão ngân tệ này, đang diễn mình?"
Trái tim Từ Tiểu Thụ kém chút nhảy tọt lên cổ họng.
Hắn dùng Cảm Giác tìm kiếm phương xa.
Cảnh sắc đập vào mắt, chính là hình ảnh thế giới Bạch Quật quen thuộc.
Một cơn gió, một ngọn cỏ, đất cát tung bay, đều không có vấn đề gì.
Nhưng giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ dám chắc.
Mình vẫn đang ở bên trong không gian cổ tịch!
Nhất Bộ Đăng Thiên.
Thiên, liền sập!
"Cạch."
Thời điểm ba người bước đến vị trí ngay phía trên Từ Tiểu Thụ, người bịt mặt dừng lại, thất vọng thở dài, "Không mắc câu."
"Ừm, lão hủ đã rất lâu không nhìn thấy thuật ẩn thân tinh diệu tuyệt luân đến như vậy, ngay cả Trảm Đạo cũng có thể lừa qua."
Sầm Kiều Phu cười cười, huơ huơ búa nhỏ, "Sẽ là ai đây?"
Thuyết Thư Nhân không nói gì, thân thể cứng đờ.
Nếu như là ngày hôm qua, y dám chắc trăm phầm trăm người ẩn thân nơi này, tu vi ít nhất là Thái Hư, bằng không không thể nào lừa được ca ca.
Nhưng hiện tại.
Ở bên trong Bạch Quật.
Có một người trẻ tuổi, biết một môn ẩn thân ngay cả y cũng không nhìn ra.
"Văn Minh. . . "
"Hửm?" Người bịt mặt cùng Sầm Kiều Phu đồng thời quay đầu.
"Văn Minh."
"Có ý gì?" Sầm Kiều Phu sửng sốt nói không nên lời.
"Văn Minh!!"
Thuyết Thư Nhân nhấn mạnh.
Lần này, ngay cả người bịt mặt cũng hiểu ra.
"Ý ngươi là, ngươi từng giao thủ với hắn, hắn có một môn ẩn thân thuật ngay cả ngươi cũng không nhìn ra?"
"Ực ực."
Thuyết Thư Nhân nuốt nước bọt.
Y không biết tiểu Văn Minh đã ăn tim gấu gan báo hay thế nào, lại dám chạy đến nơi đây.
Nhưng hiện tại. . .
"Ừm."
Thuyết Thư nhẹ nhàng gật đầu, Sầm Kiều Phu lập tức biến sắc.
Văn Minh tu vi Tiên Thiên, lại có thuật ẩn thân cường đại như vậy?
"Cổ nhân nói không sai, một ngày không gặp, như cách ba thu."
Người bịt mặt chậm rãi đưa tay, vỗ vỗ lòng bàn tay, ánh mắt dao động, vẫn không xác định được vị trí Văn Minh.
"Ra đi, đừng trốn nữa."
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó khuyên nhủ: "Ngươi cũng biết, ta sẽ không tổn thương ngươi, căn cứ vào. . . đủ loại nguyên do."
Từ Tiểu Thụ thống khổ siết chặt nắm đấm.
Ta biết bởi vì Tang lão, ngươi sẽ không đả thương ta.
Nhưng tên biến thái nam kia. . .
Còn có vạn nhất. . .
Đã không thương tổn ta, các ngươi còn muốn bắt ta làm gì. . .
Hết thảy những chuyện này, khiến ta rất rất bi ai!
"Từ Tiểu Thụ ta, có chết cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt ba người các ngươi." Từ Tiểu Thụ âm thầm tuyên thệ.
Xoát.
Đúng lúc này, ba người ở phía trên đồng loạt cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng đến một chỗ.
Từ mức độ phóng đại của con ngươi đến xem, ba người này, không phải đang nhìn mặt đất.
Mà là. . . nhìn thẳng mình?
Thân thể Từ Tiểu Thụ lập tức kéo căng.
Một giây sau, hắn liền cảm giác được, sâu trong lòng đất, có một cỗ áp lực truyền đến.
Tư duy Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
"Áp lực. . . "
"Tiêu Thất Thuật, sao có thể cảm nhận được áp lực?"
Gian nan ngẩng đầu lên, Từ Tiểu Thụ lập tức cảm nhận được bùn đất ma sát với thân thể.
Xúc cảm chân thực, khiến cho hắn như bị sét đánh.
"Ta. . . "
Nhìn vào khí hải.
Rỗng.
"Ngọa tào!"
Lúc này, trong lòng Từ Tiểu Thụ có vạn con "thảo nê mã" lao nhanh, cả người kém chút tan vỡ.
Chỉ mới thất thần mấy hơi, quên liếm đan dược. . .
Khí hải thấy đáy.
Tiêu Thất Thuật, cưỡng ép đóng lại?
"Tiểu, Văn, Minh ~"
Khóe miệng Thuyết Thư Nhân cơ hồ muốn kéo đến lỗ tai, kêu ra từng chữ một, nụ cười dần trở nên biến thái.
"Tê."
Từ Tiểu Thụ câm như ve mùa đông, run run rẩy rẩy.
"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +1."
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +4."
"Ta @#$%. . . "
Giờ khắc này trong lòng bách vị tạp trần, Từ Tiểu Thụ không biết nên dùng biểu tình gì diễn tả nội tâm cuồng loạn của mình.
Người bịt mặt híp mắt lại, đôi mắt đục ngầu ẩn ẩn ý cười.
Hắn nhấc hai ngón tay lên.
"Oanh!"
Mặt đất bị kiếm ý vô hình đâm thủng, một cái hố rộng khoảng một trượng xuất hiện.
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình trần như nhộng, bại lộ trước ba đối mắt sáng rực.
Một đôi mắt biến thái.
Một đôi mắt già nua.
Mội đôi cuối cùng, là người tàn phế. . .
"Tê!"
Lỗ chân lông toàn thân nổ tung, Từ Tiểu Thụ đột nhiên phát hiện cho dù không cắn thuốc, cũng có thể đạt tới cao trào.
Hắn vô thức nắm chặt quần áo.
Quần áo vẫn còn.
Nhưng tấm màn che mặt đất, dưới hai ngón tay của người bịt mặt, đã không còn sót lại chút gì.
"Ha ha ha. . . "
Bầu không khí ngưng trệ.
Con quạ tinh nghịch lần nữa trở về.
Đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, muôn phần xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận