Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 130: Thác Nước Hắc Lạc

Từ Tiểu Thụ lần lượt bay vọt trên bầu trời.
Không gian Thiên Huyền Môn rất lớn, một lần mở ra chỉ có mười người tiến vào, mỗi người đều có thể đạt được tài nguyên rất lớn.
Sau khi từ biệt, Từ Tiểu Thụ nhảy lâu như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy một bóng người nào khác.
Thiên địa cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ linh khí gào thét nhập thể, hết thảy như thường.
Đúng lúc này, bên tai xuất hiện âm thanh soàn soạt.
Thần sắc Từ Tiểu Thụ khẽ động, Hắc Lạc Nhai không xa?
Tiếp tục nhảy thêm vài lần "bát khai vân vụ kiến thanh thiên", Từ Tiểu Thụ vững vàng rơi xuống đất, bị một màn trước mắt kinh trụ.
Hắn phảng phất đang đứng ở dưới đáy vực sâu, đưa mắt ngưỡng vọng, nhìn thấy thác nước Hắc Lạc xuyên thẳng trời cao, không biết khởi nguồn, tựa như từ cửu tiêu rơi xuống.
Nước có màu đen, bên trong xen lẫn kiếm khí màu trắng, như cự thạch vĩnh viễn không bao giờ gián đoạn, tiếng oanh minh bên tai không dứt.
"Thảo, lỡ đi vào bị xối, sẽ không bị xối chết đấy chứ?"
Từ Tiểu Thụ hơi rụt rè, lần trước tại tiểu viện của Nhiêu Âm Âm gặp qua một thác nước nhỏ, cả hai so ra...
Giống như lâu đài cát nhỏ trên bờ biển, so với Thiên Đình xa xăm cổ lão, hoàn toàn không thể so sánh.
Quả nhiên là nơi Tang lão đề cử, tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Nước rơi xuống đất tạo thành hắc đàm, trong đầm đá tảng san sát, trải thành một con đường nhỏ, tựa hồ đặc biệt chuẩn bị cho người đến tu luyện.
Cách đó không xa có một tấm bia đá, Từ Tiểu Thụ đi tới.
Đứng đầu là một chữ "Bát", bên dưới là một chuỗi tên người, ước chừng mười mấy, tên ở dưới cùng hắn còn rất quen thuộc.
"Tô Thiển Thiển."
Tiểu nha đầu cũng từng tới đây?
Như vậy xem ra...
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ chuyển đến tầng cao nhất, chữ "Bát" này, hẳn cũng là tên người.
"Bát Tôn Am?"
Ngô, điên rồi điên rồi, nhìn thấy chữ "Bát" liền nhớ tới người kia...
Đệ Bát Kiếm Tiên làm sao có thể tới đây, đây chẳng phải nói y cũng là đệ tử Linh Cung? Nếu như Thiên Tang Linh Cung xuất hiện đệ tử như thế, vậy chẳng phải mộ tổ lịch đại cung chủ bốc khói xanh.
Với lại chữ của Kiếm Tiên, không phải đều là kiếm ý tung hoành, nhìn một chút liền sẽ ngộ đạo ư?
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm rất lâu, sửng sốt không vào được cảnh giới huyền ảo trong truyền thuyết, còn không bằng một thanh Mộ Danh Thành Tuyết.
"Ngô..."
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ một chút, vì tránh lừa dối người khác, xuất ra Tàng Khổ thêm vào ba chữ "Kỳ Đại Xà" phía sau chữ Bát.
Hoàn mỹ!
"Tiếp theo... lưu danh?"
Từ Tiểu Thụ là người văn minh, lúc đầu không có thói quen xấu "Từng du lịch qua đây", nhưng mọi người đều làm như vậy...
Hắn tại đỉnh chóp nhất ký vào ba chữ "Từ Tiểu Thụ" to đùng!
"Ừm, uy vũ bá khí, rất phù hợp với khí chất của ta." Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu.
Quay đầu lại nhìn về phía thác nước Hắc Lạc, âm thanh thác nước rơi như sấm sét, đinh tai nhức óc, khóe mắt Từ Tiểu Thụ kéo ra.
"Thôi, tử sinh bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, dù sao cũng phải đánh cược một lần."
Mười ba lớp quần áo hoàn toàn không có chút tác dụng nào, Từ Tiểu Thụ nhanh chóng cởi sạch sành sanh, chỉ còn lại một cái quần cộc, giống như chịu chết bước lên đá tảng trong hắc đàm.
Cuối con đường đá, Cảm Giác có thể nhìn thấy có một cái đài tu luyện giấu trong thác nước Hắc Lạc, dưới thế nước cuộn trào mãnh liệt cọ rửa, vô cùng bóng loáng.
Cắn răng, Từ Tiểu Thụ bay nhào, như cá chép hóa rồng, đột nhiên tiến vào trong dòng thác nước đen ngòm.
"Ba!"
Vừa tiến vào, thân thể của hắn giống như là cá sống bị đập vào thớt gỗ, lập tức bị thế nước đè bẹp ở trên đài tu luyện.
"Ngọa... phốc!" Từ Tiểu Thụ không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Thần sắc trắng bệch, sớm nghe Tang lão nói nước ở Hắc Lạc vô cùng nặng, nào ngờ dùng nhục thân Tiên Thiên cũng không gánh nổi.
Dưới một kích này, xương cốt phảng phất nát thành từng mảnh.
"Ầm ầm!"
Nước cứ liên tục trút xuống, áp lực từ bốn phương tám hướng ập đến, sinh sinh đè nát khoái cảm của Từ Tiểu Thụ, cả người chỉ cảm thấy đau đớn.
Hắn miễn cưỡng dùng linh nguyên đẩy ra một cái vòng bảo hộ, lúc này mới có thể thở một hơi.
"Hô ! ".
Mình còn như thế, nếu người khác không kịp đề phòng, đột nhiên nhảy vào, chẳng phải sẽ tan xác sao?
Ngô, hình như cũng không hẳn...
Người khác không có nhục thân Tiên Thiên, chắc hẳn sẽ cẩn thận hơn, khẳng định sẽ dùng linh nguyên tạo vòng bảo hộ mới dám tiến vào.
Nào giống như mình, như cá chép bay nhào...
Xúc động!
Vòng bảo hộ bị đè ép lõm vào, Từ Tiểu Thụ đang muốn thu lại, thản nhiên nghênh đón trọng thủy rèn luyện bản thân, bỗng nhiên có một đường kiếm khí màu trắng chém xuống.
"Xùy!"
Vòng bảo hộ bị xé mở dễ như trở bàn tay, kiếm khí chặt vào vai, vậy mà chém ra một đường vết rách.
Máu tươi cuồn cuộn, Từ Tiểu Thụ đau đến nhếch miệng, hắn cảm thấy cả người đều không tốt, mình có mấy đại kỹ năng bị động gia trì, còn bị chặt thành dạng này...
Đây quả nhiên không phải chỗ dành cho Luyện Linh Sư tu vi Hậu Thiên đến.
Còn không kịp thở một cái, Cảm Giác đã phát hiện, từ khi mình bước vào thác nước Hắc Lạc, rất nhiều kiếm khí màu trắng giống như bị nam châm hấp dẫn, toàn bộ chém tới chỗ mình.
Hình tượng này, giống như vô số đạo tia chớp màu bạc xuất hiện ở chân trời, trực tiếp bị cột thu lôi Từ Tiểu Thụ hút đến.
"Không phải chứ?!"
Nhịp tim Từ Tiểu Thụ đều lệch nửa nhịp, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Liên tục mấy đạo kiếm khí đều chém vào đỉnh đầu, chẳng phải mình sẽ bị chém thành hai khúc?
Hắn muốn đứng lên nhảy ra ngoài, lại bị mấy đạo kiếm khí chém tới, thân thể đau xót, Hắc Lạc trọng thủy lần nữa ép hắn nằm xuống.
Chỉ một thoáng.
"Xuy xuy xuy xuy xuy..."
Hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí mãnh liệt ập tới, Từ Tiểu Thụ chỉ kịp cuộn tròn, miễn cưỡng bảo vệ phần đầu, cả đầm nước dường như bị nhuộm thành màu đỏ.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức điên cuồng nhảy lên, cơ hồ một hơi mấy chục đạo, có thể thấy Từ Tiểu Thụ chịu thống khổ bao lớn.
"Thảo!"
Bạo kích liên tiếp không ngừng khiến sắc mặt Từ Tiểu Thụ trắng bệch, hắn hoàn toàn không thể động đậy, chỉ dựa vào Sinh Sinh Bất Tức điên cuồng khôi phục, nhưng trên người vẫn liên tục xuất hiện từng vết cắt.
Hoàn toàn không kịp khôi phục.
May mắn đài tu luyện cực kỳ bóng loáng, công kích lần lượt chém xuống, mượn nhờ lực Phản Chấn, hắn chậm rãi xê dịch, rốt cuộc trượt xuống, bị trọng thủy ép vào dưới đàm sâu.
"Hô..."
May mắn sống sót sau tai nạn, Từ Tiểu Thụ lơ lửng trên mặt nước, giống như con cá chết, không cách nào động đậy.
Trên người hắn, đều là vết thương đẫm máu.
"Lão đầu chết bầm, quả nhiên không nên tin tưởng lời nói ma quỷ của lão, chỗ này còn đáng sợ hơn cả hỏa chủng!"
Sau nửa khắc, thương thế dần dần được chữa trị, Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng khôi phục năng lực hành động, giãy giụa đứng lên, sợ hãi nhìn về phía thác nước Hắc Lạc.
Nói cho đúng, là nhìn về phía kiếm khí màu trắng có thể hình thành tổn thương thực tế.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao mình đi vào, kiếm khí đều đến công kích mình?
Diệt tuyệt sinh cơ?
Nếu bỏ đi kiếm khí, chỉ bằng vào trọng thủy của thác nước, nơi đây đúng là bảo địa có thể nện chắc căn cơ.
Nhưng không thể coi nhẹ kiếm khí được, nếu như tiếp tục luyện, không phải tự tìm đường chết sao?
Vạn nhất sơ xẩy...
Trực tiếp bị cắt thành thịt băm?
"Ha ha, loại phương pháp tu luyện này không thích hợp với ta."
Từ Tiểu Thụ cười nhạt, hắn vẫn tương đối thích tu luyện bị động, Tang lão nói đúng, cơ sở của mình đã rất vững chắc, không cần phải ngậm đắng nuốt cay ăn thêm đau khổ này.
Nhưng mà nhìn giao diện màu đỏ trong đầu một cái.
Lúc này mới bị chém một hồi, điểm bị động đã từ 2500 đột phá đến 2800...
Trọn vẹn ba trăm điểm!
Thậm chí không cần ba trăm giây, chỉ mấy hơi, bình quân một giây 30 !50 điểm...
Ngọa tào, nếu như kiên trì một ngày...
Thiếu niên yên lặng thu hồi ngón tay, sau đó mãnh liệt nắm chặt, trong mắt lóe lên vẻ kiên nghị.
"Ha ha, Từ Tiểu Thụ ta há là loại người cuồng bị ngược đãi kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận