Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1287: Từ Thiếu, Ngươi Ra Linh Trận Làm Gì? (1)

"Hết giờ!"
Thời gian đến, nhân viên công tác không chút tình cảm hô lên.
Đám Luyện Đan Sư bên trong linh trận có hưng phấn bước ra, có mất hứng quay về.
Trải qua mười tám vị trọng tài chấm điểm, Kim Bảng liên tục đổi mới, tân nhân xuất hiện, thứ hạng đổi chủ, hấp dẫn tâm tư đám người.
Lúc này nhóm thí sinh thứ tư đi xuống, một trăm vị trí trên Kim Bảng đã được lấp đầy, có một vài Luyện Đan Sư bị đẩy ra khỏi bảng, chán ngán thất vọng không thôi.
Về phần những người bị đẩy xuống cuối bảng, rơi vào khu vực nguy hiểm, đồng dạng vô cùng khẩn trương.
Thế nhưng bất luận như thế nào.
Vòng thứ nhất luyện đan đại hội, vẫn được tiến hành như thường lệ.
Người xem bên ngoài háo hức chờ đợi, tuyển thủ sắp ra sân có chút lo lắng, Từ Tiểu Thụ ứng thanh mà lên, bộ pháp khẽ động.
2381, đây là số thứ tự của hắn.
Nhóm thứ năm, đến lượt hắn ra sân.
"Nhìn!"
"Úc Sở Sở, cao đồ của Đông Lăng hội trưởng cũng ra sân."
"Không biết nàng có thể đạt hạng mấy? Ta cảm thấy hẳn là ba vị trí đầu, dù sao cũng là đồ đệ của hội trưởng tổng bộ Hiệp Hội Luyện Đan Sư vương thành, Úc đại tiểu thư."
"Ta thấy không chắc! Ngũ vực có rất nhiều thiên tài, trước mắt Kim Bảng chín mươi điểm trở lên, đã có đến bảy người."
"Úc Sở Sở có thể đạt chín mươi điểm trở lên đã rất tốt, ngươi nhìn Chu Ngạn nhóm đầu tiên, cùng là lục phẩm, mới 86 điểm."
"Cũng đúng."
Người xem sốt ruột nghị luận.
Trong nhóm Luyện Đan Sư ra sân cuối cùng, khiến người ta chú ý nhất, đương nhiên chính là Úc Sở Sở.
Thiếu nữ nhẹ nhàng bước đi, cơ hồ dẫn dắt ánh mắt tất cả mọi người.
Ngay cả đám lão hội trưởng trên ghế trọng tài, cũng nhao nhao chuyển mắt nhìn đến.
Thế nhưng khác với đại đa số người xem, tuy Úc Sở Sở là lục phẩm, nhưng đám lão hội trưởng chỉ liếc mắt một cái liền bỏ qua.
Bởi vì cô nương kia rất quen thuộc.
Mục tiêu của bọn họ, chính là thanh niên cao lớn đang đi bên cạnh nàng.
"Hắn chính là người nghiên cứu ra Xích Kim Dịch, Từ thiếu?" Lỗ Thành Huy quay đầu nhìn về phía Đông Lăng hội trưởng.
Đông Lăng gật đầu: "Là hắn."
"Hừ!" Lỗ hội trưởng hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là thập phẩm, lão phu ngược lại muốn xem xem, hắn có thể làm đến mức nào, chẳng lẽ còn có thể là Cừu Giang Chỉ thứ hai?"
Sư Đề chuyển mắt nhìn tới: "Vậy thì không biết được, nói không chừng người ta giấu càng sâu. . . "
Ông ta có suy nghĩ của mình.
Chỉ là đám lão hội trưởng ở đây không ai biết được.
Là ngựa hay lừa, kéo ra xem liền biết. . . Sư Đề nghĩ thầm.
Ông ta nghĩ nếu như gia hỏa này là Từ Tiểu Thụ, lấy phong cách luyện đan của tiểu tử kia, đại đa số người ở đây, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Một khi xuất hiện sự kiện bạo tạc giống như nổ Đan Tháp.
Không thể nghi ngờ, cho dù không nhìn xuất xứ huy chương Luyện Đan Sư, Sư Đề cũng có thể xác định được suy nghĩ trong lòng mình, rốt cuộc có chính xác hay không.
. . .
"Tiêu Vãn Phong!"
Giữa sân ứng thanh mà động, Từ Tiểu Thụ gọi thiếu niên bưng trà sau lưng, cất bước vào trận.
"Từ thiếu, chuyện này không tốt lắm đâu . . "
Tiêu Vãn Phong nhất thời có chút khiếp đảm.
Hắn nhìn mấy vạn người đang đứng bên ngoài quan sát, cảm thấy mình dùng thân phận luyện đan đồng tử ra sân, quả thật quá chói mắt.
Mấu chốt là dược liệu, dược tính gì gì đó, hắn một loại cũng không biết.
Nếu như Từ thiếu thật muốn hắn mang linh dược tới, hắn thậm chí còn không biết linh dược nào là linh dược nào!
"Sợ cái gì?"
Từ Tiểu Thụ quay đầu cười nói: "Nhân sinh tam đại ảo giác: Nàng đang nhìn ta, thời gian còn rất dài, ta có thể phản sát. Đừng quá tự cho mình siêu phàm, có lẽ ở trong mắt người khác, ngươi chỉ là một tên diễn viên quần chúng mà thôi."
Tiêu Vãn Phong khẽ giật mình.
Hắn không ngờ Từ thiếu lại có thể nói ra lời nói triết lý như thế.
Tinh tế ngẫm nghĩ, tựa hồ thật đúng là như vậy?
"Vậy, vậy ta cùng trận?"
Thế là Tiêu Vãn Phong chần chờ đuổi theo.
Hai người đồng thời tiến lên, ở trong ánh mắt trêu tức, buồn cười của đám người, tiến vào cùng một cái linh trận. . .
Lần này người xem vỡ tổ.
Đám lão hội trưởng trên ghế trọng tài cũng kinh ngạc không thôi.
Cùng vào một cái linh trận?
"Chuyện này?"
"Đi nhầm rồi?"
"Sao hai người kia lại vào cùng một cái linh trận? Phía trước là Từ thiếu, người phía sau là ai? Sao hắn lại theo Từ thiếu vào linh trận, số báo danh của hắn đâu?"
"Ha ha ha, người mới đến, ngạc nhiên chưa! Kia là người bưng trà rót nước ở Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, tên Tiêu Vãn Phong, quán quân Thiên La Chiến, nhưng hôm nay hẳn là luyện đan đồng tử."
"Quán quân Thiên La Chiến, luyện đan đồng tử? ? ?"
"Tới tới tới, ta kể cho ngươi nghe, ta thích nhất là kể cố sự. . . "
Không chỉ người xem bên ngoài mộng bức, đám lão hội trưởng ở ghế trọng tài cũng đồng loạt nhìn về phía Đông Lăng hội trưởng.
"? ? ?"
Đám lão đầu này không nói lời nào, nhưng trong mắt đều là thần sắc dò hỏi.
Đông Lăng nâng trán, biểu lộ đau đầu: "Đây là tác phong bình thường của Từ thiếu, mọi người không cần phải kinh ngạc."
"Hoang đường!"
Lỗ Thành Huy vỗ bàn một cái, muốn đứng lên: "Chỉ là thập phẩm, hắn vào sân còn mang theo luyện đan đồng tử, đây tính là gì? Luyện đan đại hội là trò đùa sao? Cho phép hắn làm càn như thế?!"
Mấy lão hội trưởng khác cũng tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Luyện đan giới không thịnh hành tác phong như vậy, giảng cứu đạt giả vi sư, người người bình đẳng.
Từ thiếu mang theo tác phong hoàn khố trong tộc, dẫn tới hiện trường luyện đan đại hội?
Sao có thể nhẫn?
Lỗ Thành Huy chỉ vào hiện trường muốn mắng lên, Đông Lăng hội trưởng không có ngăn cản.
Thế nhưng lúc này, Sư Đề ngược lại thăm thẳm đề tỉnh một câu.
"Truyền nhân Bán Thánh."
Lỗ Thành Huy lời đến khóe miệng im bặt mà dừng, khóe miệng giật một cái, bắt đầu suy nghĩ thân phận của mình có đủ tư cách chỉ trích truyền nhân Bán Thánh hay không.
Rất nhanh, ông ta lựa chọn chuyển hướng công kích: "Đông Lăng hội trưởng, không ngăn cản trò cười này?"
Trong giọng nói ông ta còn ẩn chứa "chấn kinh".
Lão hồ ly dù sao cũng là lão hồ ly, không muốn trở thành chim đầu đàn, Lỗ hội trưởng liền để Đông Lăng hội trưởng tiếp nhận hết thảy.
"Quy tắc không nói được, cũng không nói không được, mặc kệ hắn đi, dù sao cũng chỉ có một mình hắn." Đông Lăng nào sẽ trúng kế?
Lúc ở Linh Khuyết giao dịch hội, nàng kém chút nữa ra tay đánh nhau với Từ thiếu.
Sao có thể không biết tên kia là một viên đá vừa cứng vừa thối?
Người ta hay là lòe người, hay giọng khách át giọng chủ, ngươi còn đần độn đâm đầu vào, sợ hắn không có cơ hội biểu diễn?
Thế lực Bán Thánh xuất hiện truyền nhân như thế, thật không biết là chuyện tốt hay tai họa đây. . .
Trọng tài không có phủ định hành động của Từ thiếu, chuyện này rơi vào mắt người ngoài, chính là một loại ngầm đồng ý.
Bên ngoài sân đã có người lên tiếng mắng to.
"!@#$%. . . "
Trái lại hai người Từ thiếu.
Tiến vào linh trận, Tiêu Vãn Phong quen việc từ trong giới chỉ lấy ra bàn ghế, Từ thiếu nhà nhã ngồi lên ghế dựa vàng, thuận tiện vểnh chân bắt chéo, đạp ở trên bàn trà vàng, không vì ngoại nhân mà thay đổi.
Thiếu niên bên cạnh thì bắt đầu lấy ra dụng cụ pha trà, quan công tuần thành, Hàn Tín điểm binh. . . toàn bộ qúa trình vô cùng thông thuận, là một người bưng trà rót nước hợp cách.
"Điên rồi?"
Đám Luyện Đan Sư bên cạnh nhìn thấy chiến trận như vậy, nhất thời trợn tròn mắt.
Không quản người trong thành hay người ngoài thành tới, tựa hồ đều là lần đầu tiên nhìn thấy có người lúc luyện đan, bày ra trận thế như vậy.
"Là ta không theo kịp trào lưu thời đại, hay là hắn có vấn đề?"
Đám Luyện Đan Sư xung quanh nhìn thấy một màn này, hai mặt nhìn nhau, sau khi giao lưu ánh mắt mấy lần, liền đạt được đáp án "Không phải ta có vấn đề, là hắn có bệnh".
Bạn cần đăng nhập để bình luận