Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 427: Nhóm Lão Ca Phủ Thành Chủ (2)

Phùng Mã nghe thế ngây ra như phỗng, ông ta sửng sốt một hồi lâu, mới miễn cưỡng bưng vị trí Từ Tiểu Thụ đến cấp bậc ngang với mình.
Răng môi hơi hé, cho dù cảm giác có chút không thích hợp, Phùng Mã vẫn lên tiếng nói:
"Cũng không tính sai sử a... khách khanh, kỳ thật cũng không giống, tính là nửa người tự do."
Ông ta nhìn sang hướng Phó Ân Hồng, ánh mắt cầu cứu, nhưng Phó Ân Hồng căn bản không có phản ứng, bước chân tăng tốc, lập tức vượt qua hai người.
Đáng giận...
Từ Tiểu Thụ lộ ra thần sắc có chút suy nghĩ.
"Như thế thì tốt, ta biết ngay Phó huynh là người có lương tâm."
Hắn câu được câu không nói chuyện tào lao lấy, Phùng Mã hiển nhiên không phải người nhiều lời, trên đường đi cơ bản đều là hắn đang hỏi chuyện, mà Phùng Mã lời ít đáp nhiều.
Rốt cuộc, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã dựng lên một chút giao tình với Phùng lão ca, hắn liền lộ ra đuôi cáo.
"Như vậy, khách khanh giống lão ca, hơn nữa còn là cấp bậc huynh đệ, phủ thành chủ còn nhiều không?"
"Dù sao ngoại trừ ngươi ra, ta cũng chỉ nhận biết Viên huynh, nên kiến thức một chút thì tốt hơn."
Phó Ân Hồng che giấu thính giác hoàn toàn không nghĩ tới Từ Tiểu Thụ đã rẽ sang chủ đề này, nếu nàng còn có thể nghe được, đoán chừng rất nhanh liền có thể nhìn ra Từ Tiểu Thụ muốn thám thính thực lực phủ thành chủ.
Nhưng Phùng Mã lại khác.
Một đường kỷ kỷ oai oai, ông ta đã chết lặng, đột nhiên nghe thấy hai chữ "Viên huynh", thần sắc đều hoảng hốt một chút.
"Viên lão?"
"Ngươi biết lão tiền bối Viên Tam Đao?"
Lão tiền bối?
Trong lòng Từ Tiểu Thụ lộp bộp một cái, lai lịch lão nhân kia lớn như vậy?
Ngay cả Phùng Mã cũng phải gọi một tiếng lão tiền bối?
Vậy chẳng phải mình đã kéo nhầm quan hệ?
Dù sao mình cũng chỉ biết tên người...
Từ Tiểu Thụ không có hoảng, bình tĩnh nói:
"Cũng không tính nhận biết, đây không phải có Phó huynh móc nối à, vẻn vẹn chỉ có một chút giao tình mà thôi."
Hắn lập tức đổi chủ đề, "Cho nên, mấy vị lão ca khác ở trong phủ thành chủ, còn có ai?"
Phùng Mã không ngờ Từ Tiểu Thụ ngay cả Viên Tam Đao cũng nhận biết, Viên lão thành danh, sớm hơn ông ta rất nhiều.
Lúc đầu trong lòng đã chết lặng, sau khi bị Từ đại lắc lư lắc một hồi, ông ta càng không chút hoài nghi.
"Phủ thành chủ có thể tính là lão ca, kỳ thật cũng không nhiều."
Phùng Mã vừa cười vừa nói:
"Lấy quan hệ của ngươi, hai vị hộ pháp tuy nói gọi Phó Chỉ là lão đại, nhưng thực tế quan hệ vẫn là cấp dưới."
"Hai người này ngươi có thể xem nhẹ, chủ yếu là mấy lão già kia."
Mấy lão già...
Trong lòng Từ Tiểu Thụ chậc chậc, bất động thanh sắc nói:
"Là những vị nào?"
"Kỳ lão nhị, Đông Phương huynh, Thư Cốt Thư lão yêu, còn một cặp Tử Ấn lão uyên ương..."
Trong mắt Phùng Mã có hồi ức:
"Đều là lão nhân Thánh Cung, mấy tên này, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng đã lâu không gặp, chậc chậc, nhớ năm đó..."
Ông ta giống như được gãi đúng chỗ, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Nội dung phía sau Từ Tiểu Thụ đã không còn để vào tai.
Ôi mẹ ơi.
Mấy cái tên kia nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng Phùng Mã nói như thế, nhất định đều là Vương Tọa không thể nghi ngờ a.
Ngay cả ông ta cũng nói đã lâu không gặp, đừng nói trong số những người kia đã có người thành công đột phá thành Trảm Đạo?
Từ Tiểu Thụ lạnh cả tim.
Hắn âm thầm xòe tay ra đếm, vừa rồi năm người, cộng thêm Phùng Mã là sáu, song hộ pháp cùng bản thân Phó Chỉ.
Chín đại Vương Tọa cất bước, không thể tưởng tượng!
Thảo!
Phủ thành chủ, đã sắp không thua gì Thiên Tang Linh Cung rồi!
Từ Tiểu Thụ đột nhiên có hơi chột dạ với kế hoạch của mình.
Hắn kẹp lấy khe hở ở trong lời nói của Phùng Mã, dẫn dắt phương hướng hỏi:
"Vậy sao những lão ca kia đều không xuất thế? Bế quan còn khoa trương hơn cả Phó Chỉ?"
"Ha."
"Xuất thế?"
Phùng Mã xùy cười một tiếng:
"Lấy tính tình của mấy tên kia, cho dù Thiên Tang Quận có nổ, bọn họ cũng không nhất định sẽ xuất thế, đến lúc đó Bạch Quật mở ra, nếu xảy ra nhiễu loạn, có lẽ ngươi mới có cơ hội nhìn thấy mấy vị lão ca kia."
"Cũng chỉ có ta tính tình vui vẻ, chạy qua chạy lại ở bên ngoài."
Từ Tiểu Thụ như trút được gánh nặng.
Ta đây an tâm.
Đã gọi không dậy, tồn tại hay không, quan hệ không lớn.
Hiện tại cần phòng bị, hẳn là vị lão ca trước mắt, còn có cặp hộ pháp, cùng bản thân Phó Chỉ.
Nếu như lại có gì ngoài ý muốn, có lẽ là Thủ Dạ...
Từ Tiểu Thụ âm thầm suy nghĩ, không nhận ra mình đã trở lại sảnh tiếp khách.
Phó Ân Hồng một lần nữa mở ra linh giác, tức giận nhắc nhở:
"Phó Hành nói, nếu như ngươi muốn rời khỏi sảnh tiếp khách, nhất định phải dẫn ta theo!"
"Hử?"
Từ Tiểu Thụ hợp thời sáng mắt lên, "Đây là chuyện tốt a, chờ một lúc ta uống chút rượu, đi nhà xí nhất định gọi ngươi theo!"
"Có rảnh cùng một chỗ kéo... ngồi cầu."
Phó Ân Hồng cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nàng vừa nghiêng đầu, liền trực tiếp lách mình rời đi, một câu cũng không muốn nói.
Phùng Mã nhìn ngậm cười.
Hình tượng vợ chồng trẻ hờn dỗi, rất đẹp.
Đột nhiên, ông ta ý thức được không đúng.
Nếu như Phó Chỉ đã nhận Từ Tiểu Thụ làm huynh đệ, vậy con rể này sao có thể làm?
Đây chẳng phải là loạn bối phận?
Ông ta nhất thời ngơ ngẩn, Từ Tiểu Thụ kề sát lỗ tai ông ta, nhẹ giọng vứt ra lời kinh người.
"Lão ca, ta cũng không gạt ngươi, kỳ thật Phó Chỉ đã xuất quan, hiện tại ở đâu, ngài hẳn biết được."
"Đi gặp đi, ông ấy cũng nói đã lâu không gặp, rất là tưởng niệm."
Dứt lời, Từ Tiểu Thụ liền cất bước rời đi.
Phùng Mã ở sau lưng ngơ ngẩn, cho dù vừa rồi đã có suy đoán, nhưng thật nghe thấy tin tức này, ông ta vẫn có chút giật mình.
Phó Chỉ, thật đã xuất quan?
Nhìn cánh cửa ở trước mặt, Phùng Mã nhất thời không biết nên bước vào, hay là rời đi.
Ông ta nhìn Từ Tiểu Thụ ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, rời mắt nhìn hai người Phó Hành cùng Phó Ân Hồng, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện hẳn sắp kết thúc.
"Phó Chỉ... tiểu tử này, vậy mà còn "Đã lâu không gặp, rất là tưởng niệm" ?"
Phùng Mã đột nhiên cười.
Nói thật, cuối cùng, ông ta vẫn bị câu nói này đả động.
"Tạm thời rời đi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Ông ta thu hồi bước chân, quay người biến mất không thấy đâu nữa.

"Nha, trở về rồi?"
Mộc Tử Tịch méo miệng, âm dương quái khí nói ra.
Từ Tiểu Thụ thu hồi Cảm Giác từ phương hướng Phùng Mã biến mất, khóe miệng ẩn chứa một sợi ý cười.
Hắn nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, có chút buồn cười nói:
"Thế nào, hiện tại không phải không còn ai làm phiền sao? Chẳng lẽ lại trách ta?"
Mộc Tử Tịch im lặng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ ngắm hướng đài cao.
Lúc này chiến đấu đã tiến nhập giai đoạn gay cấn, hiển nhiên đám người đang liều mạng vì mấy cái danh ngạch Bạch Quật còn thừa lại.
Mà ở bên dưới, có mấy nam nữ trẻ tuổi sức cùng lực kiệt, toàn thân chảy máu đứng đấy, nhưng là trong mắt lại có quang mang hưng phấn.
"Đây hẳn là những gia hỏa cầm tới danh ngạch Bạch Quật đi?"
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm nói.
"Không sai, bọn họ đều rất lợi hại, có mấy người đã đột phá Tông Sư."
Mộc Tử Tịch chăm chú nhìn chiến đấu, nói ra:
"Nhưng lúc trước vậy mà không có ai ra khiêu chiến ngươi, thật là kỳ quái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận