Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 340: Khách Sạn Lại Không?

Sau khi mắng mỏ một phen, lại quất một hồi.
Tàng Khổ rốt cuộc ý thức được đây là thời gian làm chính sự, không thể đùa giỡn.
Kết quả là, nó chỉ có thể trông mong nhìn về phía quần... ách, vỏ kiếm bị giật xuống, sau đó bị một đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm.
Thế này có xấu hổ không cơ chứ!
Cho dù ngươi là chủ nhân, cũng không thể... như thế được!
Tàng Khổ lại muốn cong, nhưng lần này Từ Tiểu Thụ đã biết trước, hắn một đầu một đuôi nắm lấy, kéo hắc kiếm thẳng băng.
Hoàn toàn không để ý đến hắc kiếm trong tay phản kháng, Từ Tiểu Thụ vận dụng hết thị lực, trợn trừng nhìn thẳng.
"Quan kiếm" chi thuật, cũng không phải chỉ cần nhìn liền có thể học được, ngộ ra kiếm niệm.
Nếu như đơn giản như vậy, chẳng phải mỗi người chỉ cần chăm chú nhìn kiếm, liền sẽ có được tu vi thông thiên?
Môn phương pháp tu luyện này, có một cái điều kiện tiên quyết, đó chính là "Niệm lực".
Niệm lực, là sự kết hợp giữa hình và ý, nằm ở giữa hai khái niệm đó, rất khó ngộ được.
Thật không may, Từ Tiểu Thụ phát hiện hình như mình đã ngộ ra được thứ này, chính là "Niệm lực phổ thông" kia?
Phát hiện này khiến hắn bất ngờ không thôi.
Hắn cảm thấy Thập Đoạn Kiếm Chỉ tồn tại, chính là vì để trợ giúp tu luyện Quan Kiếm Điển?
"Là trùng hợp sao?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng có thể trực tiếp vượt qua ngưỡng cửa này, hiển nhiên là vô cùng dễ chịu.
Hắn đi tới bước thứ hai của Quan Kiếm Điển.
Nếu nói "niệm lực" là chướng ngại ngăn cản chín thành chín người tu luyện, vậy bước thứ hai này, có thể chặn lại một nửa của 1% còn lại.
"Kiếm đạo tinh ngộ!"
Đây là một cái danh từ mới, thứ này, là lý giải của bản thân đối với kiếm đạo.
Nói cách khác, nó chính là kiếm ý.
Nếu như không tu ra kiếm ý, vây thì đừng hòng chạm được đến Quan Kiếm Điển.
Tối thiểu nhất cũng phải ngộ ra Tiên Thiên kiếm ý, như thế mới có được tư cách "quan kiếm".
Thế nhưng, cũng chỉ là tư cách mà thôi.
Kiếm đạo tinh ngộ, tuyệt không chỉ bao hàm kiếm ý, nó là chân giải của kiếm đạo, thậm chí còn có thể nói là chân lý.
Ngoại trừ kiếm ý ra, mọi thứ liên quan đến kiếm, như là kiếm kỹ, kiếm thuật, thậm chí là bản thân kiếm, đều bao hàm ở trong "Kiếm đạo tinh ngộ".
Loại đồ vật mang tính lý giải này, mỗi người mỗi ý.
Cuối cùng Từ Tiểu Thụ cũng minh bạch vì sao thứ này khó tu luyện.
Trong thiên hạ này, có ai dám nói lý giải của mình đối với kiếm đạo, là tuyệt đối chính xác.
Cho dù là Bát Kiếm Tiên tới, đoán chừng...
Khụ khụ, nhân vật bậc này, hẳn là có thể đi!
Ý thức được Quan Kiếm Điển khó luyện, Từ Tiểu Thụ không hề từ bỏ, ngược lại ánh mắt sáng rực.
Bởi vì hắn phát hiện, cánh cửa thứ hai này, đã bị Tinh Thông Kiếm Thuật giải quyết sạch sẽ.
Lúc đầu hắn tưởng Tinh Thông Kiếm Thuật chỉ mang đến cho mình những kiếm chiêu sáng tạo kia.
Nhưng chân chính quý giá, kỳ thật chính là vô tận kinh nghiệm cơ sở nhất.
Dưới những cơ sở này, sau khi vận dụng Quan Kiếm Thuật xem Tàng Khổ, tiến vào loại cảnh giới thể ngộ huyền ảo kia, Từ Tiểu Thụ càng có nhận biết rõ ràng hơn về Tinh Thông Kiếm Thuật.
Có lẽ kỹ năng bị động này, phạm vi của nó, là tất cả những gì có liên quan đến "kiếm".
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không có ý thức được, thể ngộ của hắn đối với kiếm thuật, kiếm kỹ, trong lúc vô hình, đã được Tinh Thông Kiếm Thuật tăng cao.
"Nói không chừng hiện tại mình đi luyện Bạch Vân Kiếm Pháp, sẽ lập tức biết ngay?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cổ quái.
Linh kỹ khó học, đây là bóng ma đã ám hắn trong một khoảng thời gian dài.
Hắn vốn cho rằng phải rút được kỹ năng bị động loại "ngộ tính", mới có thể tăng ngộ tính của bản thân lên.
Nhưng mà Tinh Thông Kiếm Thuật tồn tại, đề giúp mình đề cao lý giải đối với kiếm một khoản thật lớn!
Đây là chuyện đáng mừng biết bao.
Từ Tiểu Thụ ý thức được điểm này, nhưng thật bảo hắn đi học Bạch Vân Kiếm Pháp, hắn ngược lại có chút coi thường.
Thứ giống như linh kỹ, có lẽ cũng có thể đạt tới hiệu quả kiếm kỹ thuần túy.
Nhưng mình đã bước vào con đường Cổ Kiếm Thuật, không cần phải bỏ gốc lấy ngọn.
Huống chi, có Tinh Thông Kiếm Thuật tại, còn học kiếm chiêu quái gì?
Thời gian từng phút trôi qua, Từ Tiểu Thụ đã vượt qua hai cánh cửa lớn, tựa hồ không khó cảm ngộ đến kiếm niệm tồn tại.
Hồi lâu, trong đôi mắt được gia trì niệm lực khô khốc, hắn rốt cuộc nhìn thấy bản chất thuần túy nhất ở trong hắc kiếm.
"Kiếm niệm?"
Một tia sương mù màu trắng từ trong hắc kiếm bốc lên.
Giờ khắc này, Tàng Khổ đột nhiên dừng lại, sau đó run lẩy bẩy.
Nó phấn khởi nhảy cẫng lên, tựa hồ thấy được thiên đạo chiếu cố mình, thấy được quang minh trưởng thành vô hạn.
Sương mù trắng từ trong hắc kiếm bay ra, sau khi hấp thụ đủ chất dinh dưỡng từ đại đạo, đã trở nên vô cùng sắc bén.
Ngân sắc quang mang lóe ra, dưới sự thao túng của Từ Tiểu Thụ, sợi kiếm niệm kia lần nữa trở về bên trong Tàng Khổ.
Ông!
Hắc kiếm tựa hồ sáng hơn, bóng loáng hơn một chút, ngay cả những đường mấp mô, tựa hồ cũng có dấu hiệu khôi phục.
Tựa như khuôn mặt già nua có xu thế hồi quang phản chiếu, hắc kiếm trong nháy mắt dâng trào, hưng phấn, kém chút khiến Từ Tiểu Thụ gián đoạn quá trình điều khiển.
Từ Tiểu Thụ thầm mắng một tiếng, sau đó điều khiển sợi kiếm niệm kia du tẩu ở bên trong Tàng Khổ.
Tiếp đó thông qua tay trái tiếp xúc, truyền vào trong thân thể của mình.
"Xùy!"
Huyết hoa bay vụt, giống như đầu ngón tay chạm vào châm điện, thống khổ lóe lên một cái rồi biến mất còn chưa qua đi, châm điện đã điên cuồng du tẩu ở trong thân thể hắn.
"Ngọa tào!"
Từ Tiểu Thụ giống như bị điện giật bắn Tàng Khổ ra, hắn cảm thấy trái tim co quắp, ngón tay đều sắp đứt rời.
"Hưu" một tiếng, kiếm niệm không bị thao túng, trực tiếp hóa thành ngân châm, từ bên trong ngón tay Từ Tiểu Thụ bắn ra.
Một đạo hắc tuyến kéo dài trong hư không, Từ Tiểu Thụ thầm hô không ổn, muốn ngăn lại...
Đã chậm!
Oanh!
Lúc này kết giới khách sạn vỡ ra, trên trần nhà có tia nắng chiếu xuống, Từ Tiểu Thụ ngây ngốc đứng đấy.
"Chuyện này..."
Chỉ một sợi kiếm niệm... không, thứ này còn chưa hoàn thành một vòng chu thiên ở trong cơ thể mình, chưa phải là kiếm niệm.
Nhưng cho dù như thế, một kích vừa rồi, lực phá hoại của nó, đã có thể liều một trận với Thập Đoạn Kiếm Chỉ.
Khác biệt là, Thập Đoạn Kiếm Chỉ bạo phá oanh minh.
Mà thứ giống như ngân châm kia, lại chính là cực phẩm âm người.
Vô thanh vô tức, trực tiếp chém khách sạn ra thành hai nửa.
"Ngô... không đúng! Khách sạn... bị chém?"
Phanh!
Cửa phòng trong nháy mắt bị oanh phá, Tân Cô Cô cầm hoàng kim thiền trượng trong tay, như lâm đại địch.
Y vốn đang ở trong một căn phòng gần đó nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
"Kiếm ý của đại thúc lôi thôi?"
Bất kể có phải hay không, thứ này từ gian phòng Từ Tiểu Thụ truyền tới, nói cách khác...
Địch tập!
Y chạy như bay đến chỗ Từ Tiểu Thụ, lại nhìn thấy thiếu niên một mặt xấu hổ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tân Cô Cô hoảng sợ liếc qua gia hỏa này, ánh mắt tìm kiếm, muốn tìm thân ảnh đại thúc kinh khủng kia.
Từ Tiểu Thụ nhất thời trầm mặc.
Không có việc gì, ta đang tu luyện?
Hắn nhịn xuống lời nói sắp ra khỏi miệng, không có để ý tới Tân Cô Cô, ở bên trong Cảm Giác đã nhìn thấy tiểu nhị đang hốt hoảng chạy đến.
Xong đời!
Đoán chừng khách sạn này cũng sắp xong rồi!
Lỡ tay chém đôi khách sạn cần tìm cớ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận