Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1438: Từ Tiểu Thụ! Ngươi Muốn Làm Gì?! (2)

Một bên khác.
Sau khi Từ Tiểu Thụ nghe Vô Cơ lão tổ nói thế, thần sắc càng trở nên âm trầm.
Hắn rốt cuộc quay đầu lại, cật lực ngăn chặn dục vọng cuồng bạo trùng kích, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Cho nên, những lời lúc trước ta dặn dò, kỳ thật ngươi đều nghe thấy?"
Lời gì?
Vô Cơ lão tổ run lên nửa ngày, sau đó mới kịp phản ứng.
Đó là lúc Từ Tiểu Thụ ở trong doanh trướng Từ Bang, nói với Liễu Trường Thanh: Bảo hộ Mộc Tử Tịch.
"Lão tổ ta chỉ là gửi thân người khác, không phải bị điếc, đương nhiên nghe thấy!" Vô Cơ lão tổ nhíu mày, không biết vì sao Từ Tiểu Thụ lại xoắn xuýt chuyện này.
Đầu ngón tay Từ Tiểu Thụ không nhịn được run rẩy.
Hắn cố hết sức ổn định âm thanh, trầm giọng hỏi lại: "Cho nên, mặc dù ngươi biết được nhiệm vụ của mình, thế nhưng vẫn lựa chọn giết Dị trước, về phần nhiệm vụ vốn nên chấp hành, lại xếp tại thứ hai?"
Vô Cơ lão tổ vô cùng tức giận, hỏi ngược lại: "Từ Tiểu Thụ, ngươi thật điên rồi phải không? Cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, lão tổ ta không giết Dị, vậy nên làm gì?"
Ông ta chỉ Mộc Tử Tịch đang nằm trong lòng hắn: "Nàng? Nàng bất quá chỉ là một. . . "
Vừa định nói "Quân cờ".
Nhưng nhớ lại vừa rồi Từ Tiểu Thụ đối với hai chữ "Quân cờ" phản ứng kịch liệt, Vô Cơ lão tổ lập tức đổi giọng, âm thanh hòa hoãn hỏi lại: "Cứu một Tông Sư, giết một Thái Hư, bên nào nặng bên nào nhẹ?"
"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ quát, hung ma chi khí trong mắt rõ ràng đã sắp mất khống chế.
"Vì sao cái gì?" Vô Cơ lão tổ trong lúc bất giác, đã bị khí thế bàng bạc của đối phương đè thấp một đầu.
Ông ta mới thoát ly Hư Không Đảo bao lâu, mới phụ thể Liễu Trường Thanh bao lâu?
Trong khoảng thời gian này, Liễu Trường Thanh vội vàng tự cứu bản thân, sao có thể vô duyên vô cớ chú ý đến Từ Tiểu Thụ không quen không biết?
Cho dù y chú ý, tin tức trọng yếu đều bị Thánh Thần Điện phong tỏa, Liễu Trường Thanh càng không có khả năng tiếp xúc đến.
Cho nên Vô Cơ lão tổ gửi thân ở trong cơ thể Liễu Trường Thanh, mặc dù có thể quan sát được thế cục bên ngoài.
Thế nhưng hiểu biết về Từ Tiểu Thụ, chỉ vẹn vẹn lần đầu gặp ở Linh Khuyết giao dịch hội, tên kia móc ra Bát Tự Lệnh, suy đoán hắn là quân cờ trọng yếu của Bát Tôn Am.
Về phần quan trọng đến cỡ nào. . .
Ngay cả Thánh Thần Điện cũng không biết, Vô Cơ lão tổ sao có thể biết được?
Cho nên lúc trước ở trong lòng ông ta, Mộc Tử Tịch có thể được ông ta nhớ tên, đã là vinh hạnh lớn lao.
Một bên là tiểu nữ oa Tông Sư không quan trọng, một bên là Dị bộ thủ tọa, hơn nữa còn có thù riêng. . .
Bên nào nặng bên nào nhẹ?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại không nghĩ như vậy!
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Trường Thanh, phảng phất đang nhìn một kẻ sắp chết.
"Ta hỏi! Vì sao ngươi lại để bụng chuyện "giết Dị" đến như vậy!"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt nhìn Dị đã thối lui ra xa, không chút che giấu sát ý điên cuồng trong mắt, "Đây, là chuyện của ta!"
Cho đến lúc này, hắn vẫn còn ngây thơ cho rằng Vô Cơ lão tổ là bởi vì Dị tại Đông Thiên Vương Thành truy sát hắn, muốn hỗ trợ báo thù.
Nhưng mà.
Sau khi Vô Cơ lão tổ ngây người, răng môi khẽ hấp, thấp giọng nói: "Thù riêng."
"Thù riêng?" Trong sát na, con ngươi Từ Tiểu Thụ phóng đại.
"Ừm. . . " Vô Cơ lão tổ bị hỏi mộng.
Ông ta không biết vì sao mình ở trên người Từ Tiểu Thụ, cảm nhận được áp lực cường đại như thế, tựa hồ thời điểm đối mặt với Bát Tôn Am mới có?
Nhưng rất nhanh, Vô Cơ lão tổ kịp phản ứng.
Trên người Từ Tiểu Thụ, có được tu vi khí tràng không phải cấp bậc này nên nó.
Khí thế cường đại giống như ngưng tụ thành thực chất, lúc mới bắt đầu bạo phát, đã đạt đến cấp bậc Vương Tọa.
Đồng thời theo thời gian trôi qua, khí thế trên người thanh niên vẫn không ngừng tăng lên, tích lũy, giống như hoàn toàn không có hạn mức cao nhất.
Một người cổ quái. . . Vô Cơ lão tổ rốt cuộc ý thức được vì sao Bát Tôn Am lại chọn người này.
Vẻn vẹn khí thế có thể thôn sơn hà, chỉ cần cho hắn thời gian tích lũy, chỉ cần Từ Tiểu Thụ biết cách điều khiển, bằng vào một thanh Hữu Tứ Kiếm, tiểu tử này thậm chí không cần ngoại vật, liền có thể chiến Trảm Đạo, địch Thái Hư.
Mà hắn, lúc này mới Tông Sư!
Yêu nghiệt. . .
Năng lực chiến đấu vượt mấy cấp như vậy, quả thật không khác gì Bát Tôn Am thời niên thiếu!
Tâm niệm Vô Cơ lão tổ khẽ động, muốn dùng thiên cơ ngăn cách khí thế ảnh hưởng.
Nhưng mà khí thế vô hình vô chất, trừu tượng trống không, sao có thể bị Thiên Cơ Thuật thực chất ngăn cản được?
Vô Cơ lão tổ bởi vì Bát Tôn Am, lại thêm truyền nhân Bát Tôn Am, Từ Tiểu Thụ, nguyên bản đối mặt với thanh niên trước mắt, lực lượng đã không đủ.
Mặc dù có thể nói chuyện cứng rắn.
Nhưng chung quy vô pháp ngăn cản khí thế đế vương chi nộ trên người Từ Tiểu Thụ ảnh hưởng.
Hiện tại chỉ có thể lúng túng vài tiếng, toàn bộ đỡ ra.
"Trước khi lão tổ ta tiến vào Hư Không Đảo, từng rơi vào trong tay tên kia, nhục thân bị y hủy." Vô Cơ lão tổ chỉ hướng Dị, chợt cảm thấy có chút hổ thẹn.
Mình lại bị một tên tiểu bối bức đến mức nói ra sự tình nhục nhã này.
Nhưng mà. . .
Thôi, xem như cho Bát Tôn Am mặt mũi!
Vô Cơ lão tổ thở dài.
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, đột nhiên cười to.
"Ha."
"Ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha. . . "
Hắn nhướng mày lên, thu liễm ý cười, một tích tắc này, đôi mắt gần như bị hung ma chi khí của Hữu Tứ Kiếm nhuộm đen, thôn phệ.
Muôn vàn kế sách, đủ kiểu mưu trí.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã tính toán không bỏ sót, ngay cả sự tình hoang đường như Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu là phân bộ của thế lực Bán Thánh, đều có thể ở dưới mí mắt Tha Yêu Yêu trắng trợn hoạt động, khuếch trương.
Lúc đầu Mộc Tử Tịch bại lộ Thôn Sinh Mộc Thể, có khả năng dẫn xuất nguy hiểm. . .
Mặc dù không biết nguy hiểm kia có phải do mình đa nghi hay không.
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn sử dụng biện pháp phòng hộ mạnh nhất, phái Liễu Trường Thanh ra, muốn dẫn nguy hiểm từ chỗ tối ra chỗ sáng, chính diện đánh rụng.
Nhưng hắn căn bản không ngờ tới, cái gọi là "phòng hộ mạnh nhất", còn chưa bị ngoại giới công phá, đã bị phá phòng từ bên trong.
"Phản bội?"
Từ Tiểu Thụ biết chuyện này không thể tính phản bội, Vô Cơ lão tổ nói thế cũng có thể hiểu được.
Nhưng hiểu thì hiểu.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm nhận được thống hận nồng đậm khi bị đâm lưng!
Trầm ngâm nửa ngày.
Từ Tiểu Thụ hé môi, có chút bệnh trạng cười ra tiếng.
"Thù riêng?"
"Ta bảo ngươi thủ hộ nàng, ngươi lại nói với ta. . . "
"Ngươi vì thù riêng, mặc kệ nàng sống chết?"
Từ Tiểu Thụ ôm Mộc Tử Tịch, dẫn theo Hữu Tứ Kiếm, chầm chậm đứng lên.
Một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, chính là một tên điên bị hung ma chi khí Hữu Tứ Kiếm khống chế, hoàn toàn mất đi lý trí.
Hắn, muốn làm loạn!
Dị ở phía xa nhìn thấy một màn này, động tác tự cứu bất giác dừng lại.
Y sợ đây cũng là kế, hai người trước mặt đang diễn một tuồng kịch, đợi y sơ hở, Từ Tiểu Thụ liền trở tay cho mình một kiếm.
Đây chính là Hữu Tứ Kiếm!
Nhưng mà hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy. . . không giống giả?
Bất kể thế nào, Dị vẫn tăng cao cảnh giác, ánh mắt liên tục chuyển đổi giữa hai người Từ Tiểu Thụ cùng Huyền Vô Cơ.
Vô Cơ lão tổ nhìn Từ Tiểu Thụ rút kiếm đi tới chỗ mình, rõ ràng chỉ là một tên tiểu bối, nhưng ông ta tâm huyết dâng trào, cảm nhận được uy hiếp lớn lao, lưng phát lạnh, trên trán có mồ hôi rịn ra.
"Từ Tiểu Thụ! Ngươi muốn làm gì!"
Ông ta nhìn chằm Hữu Tứ Kiếm trong tay Từ Tiểu Thụ, trong đầu quanh quẩn hình tượng vừa rồi hắn dùng kiếm niệm trảm Dị, biết được thủ đoạn tên kia ẩn tàng, căn bản không thể dùng Tông Sư phổ thông đến luận.
Lập tức, Vô Cơ lão tổ ngăn chặn xúc động lui lại nửa bước, phẫn nộ quát: "Từ Tiểu Thụ! Lão tổ ta là người một nhà, việc cấp bách trước mắt là giết. . . là cứu tiểu cô nương trong ngực ngươi!"
Cho đến giờ phút này, Vô Cơ lão tổ mới ý thức được.
Tiểu cô nương bị mình xem nhẹ, ý thức đang tán loạn kia, mới là người quan trọng nhất ở đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận