Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2077: Giá Trị Của Thụ Gia (2)

Chương 2077: Giá Trị Của Thụ Gia (2)Chương 2077: Giá Trị Của Thụ Gia (2)
Lý Phú Quý vui vẻ tích súc thuật lại nhân sinh Thiên Nhân Ngũ Suy, Từ Tiểu Thụ lại từ bên trong nghe ra được quá trình vô cùng buồn nôn.
Thế này làm sao bắt?
Nếu không phải Bán Thánh nhận được mệnh lệnh bắt buộc, hoặc là Thánh Đế thật muốn người này, ai dám chạy đến bắt Thiên Nhân Ngũ Suy?
"Năng lực trong lúc lơ đãng phát tán vận rủi cùng nguyên rủa cho người khác."
"Bản thân còn nắm giữ các loại tà thuật Nam Vực, khác với Thôn Phệ Chi Thể, không có người thân, không có đồng bạn. . . không có nhược điểm.
"Thân thông quảng đại, xuất quỷ nhập thần, càng không phải Quỷ Thú, cho dù Thánh Thần Điện giương cờ chính nghĩa, cũng không thể vô duyên vô cớ công khai bắt người."
"Âm thầm làm, ít người không bắt được."
"Nhiều người, liền biến thành công khai. . “
Từ Tiểu Thụ chậc chậc lắc đầu, thở dài không thôi.
Loại quái vật này, gia nhập Diêm Vương, có lẽ là nơi quy tụ tốt nhất đi?
Cũng chỉ Hoàng Tuyên có được thuộc tính thời gian, không gian trân quý, mới có thể trấn áp được Suy Bại Chi Thểt
"Đúng rồi, còn Hoàng Tuyên thì sao?" Từ Tiểu Thụ hỏi người này.
"Không biết." Lần này, Lý Phú Quý thập phần quả quyết lắc đầu,/'Những gì ta biết, không hơn những gì Thụ gia biết, thuộc tính thời gian, không gian, Thái Hư, Hồn Thiết, Thương Huyền Kiếm." Từ Tiểu Thụ: ".. "
Thần bí như vậy?
Đã có thể liều một trận với Không Dư Hận nhai
Đều có thuộc tính thời gian, không gian, liệu có phải là Bán Thánh hóa thân hay không?
Lườm Lý Phú Quý một chút, Từ Tiểu Thụ hơi hé miệng, sau đó ngậm miệng không nói.
Nói đùa, vấn đề này ngay cả Bát Tôn Am đều không có đáp án, một tên tình báo viên nho nhỏ dưới trướng Thánh Nô, có thể biết được bao nhiêu?
Có thể tìm hiểu cuộc đời Thiên Nhân Ngũ Suy thấu triệt như thế, Bán Nguyệt Cư, Hoa Thảo Các đã thần thông quảng đại lắm rồi.
"Ra ngoài đi."
Từ Tiểu Thụ tạm thời không có vấn đề muốn hỏi thêm.
Nhận biết Lý Phú Quý, giúp hắn có cái nhìn trực quan hơn về tổ chức tình báo, nó có thể mang đến cho mình cùng thế lực của mình trợ giúp lớn đến cỡ nào!
Nhưng nếu dựa vào mình bồi dưỡng, khẳng định rất khó bồi dưỡng ra được nhân viên, tổ chức tình báo như thế.
Đồng thời mình không có nhiều thời gian như vậy.
Từ Tiểu Thụ quyết định tìm cơ hội, chờ gặp lại Bát Tôn Am, đòi hắn quyền sử dụng Lý Phú Quý.
Đương nhiên không thể trực tiếp đòi. ..
Đến lúc đó liền nói muốn thống lĩnh toàn bộ Bán Nguyệt Cư, dùng đến làm việc. Hoặc là cầm tới quyền chỉ huy tổ chức tình báo to lớn này, cho dù chỉ là chín thành trong đó, đều được.
Bát Tôn Am khẳng định không cho.
Sau khi trả giá một phen, song phương mỗi người lui một bước.
Hắc hắc, đến lúc đó, chỉ là một tên Tiểu Phú Quý, sẽ trở nên không phải quan trọng như vậy, có thể tùy tiện kéo tới.
Lý do này rất tốt... Từ Tiểu Thụ phi thường hài lòng, yên lặng khen ngợi trí thông minh bản thân, híp mắt gật đầu.
"Sau khi rời khỏi nơi này, xin Thụ gia khoan dung Phong Tiêu Sắt vô lễ trước đó.
Lý Phú Quý mở miệng nhắc nhở, nói: "Chỉ cần ngài lộ ra Tham Thần, nói thêm vài câu, y không ngốc, nhất định sẽ kết giao với Thụ gia ngài."
"Chuyện này ta biết." Từ Tiểu Thụ không cao hứng khoát khoát tay áo.
Lý Phú Quý vẫn xem mình là người trẻ tuổi nha!
Ta làm việc còn cần ngươi dạy? Bát Tôn Am cũng không dám dạy ta đây!
Y chỉ phụ trách nhắc nhở, đề nghị, nêu ra chỗ nào làm không đúng là được, về phần gây sự, Từ Tiểu Thụ hắn nào cần người khác che chân?
"Chít chít!"
Hàn gia tâm lĩnh thân hội, nhanh chóng giải trừ thế giới băng sương ngăn cách.
Hàn gia đợi ở bên ngoài cũng không thành thật, nó một mặt nấp ở trong ngực Mộc Tử Tịch, một mặt dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Nó không phải chồn ngốc, chỉ là trí thông minh kém Tam Tổ, Bát Tôn Am... Nếu như ngay cả năng lực suy tính cơ bản cũng không có, nó sao có thể ở trong nội đảo sống đến bây giờ?
Hàn gia biết, mặc kệ mình có nghe hay không, Trần. . . ừm, Thụ gia cũng sẽ cho rằng mình nghe, như vậy ngu sao không nghe.
Nhưng nghe xong toàn bộ, ngoại trừ không hiểu, cũng chỉ có rung động không thôi.
Gì mà đế vương thuật, chế hành pháp, cục bất cục, nó một cái cũng không hiểu.
Nó chỉ biết Thụ gia tựa hồ rất đề phòng Suy Bại Chi Thể Thiên Nhân Ngũ Suy, mình phải tìm cơ hội chơi y mới được!
“Thụ gia."
Chu Nhất Viên đợi ở bên ngoài, thấy hai người rốt cuộc đi ra liền vội vàng hành lễ.
Hiện tại y là thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, còn một kỳ khảo nghiệm, phải tìm cơ hội biểu hiện tốt bản thân.
"Ừm"
Từ Tiểu Thụ gật đầu, không để ý Chu Nhất Viên, ngược lại nhìn về phía Phong Tiêu Sắt.
Phong Tiêu Sắt dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Từ Tiểu Thụ cùng Lý Phú Quý, nhìn tới nhìn lui.
Y không biết hai người kia ở trong Thánh Vực hàn huyên chuyện gì, nhưng sau khi ra ngoài, hai người không trở nên thân cận, cũng không có xa lánh.
Trên người càng không có nửa điểm vết tích đánh nhau, chỉ là đầu gối Lý Phú Quý có thêm chút bụi bặm. Hiển nhiên, y ở trong Thánh Vực khúm núm, không biết phát sinh sự tình dơ bẩn gì.
Hai tên kia vẫn duy trì trạng thái trước khi tiến vào Thánh Vực, quan hệ nửa chín nửa sống.
"Khẳng định đã nói gì rồi!"
Phong Tiêu Sắt biết mình cùng Lý Phú Quý đã nghe được quá nhiều bí mật, không lấy ra được đồ vật ngang giá, Lý Phú Quý không sống nổi.
Đương nhiên, mình cũng như thế.
Bất quá nếu Từ Tiểu Thụ thật muốn nhắm vào mình, hắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Phong Tiêu Sắt tu tập, không chỉ kiếm đạo, đây là một trong số đó.
"Ai nha, Tiêu Sắt huynh!"
Từ Tiểu Thụ chỉ làm căng một hồi, sau đó liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, tiến đến khoát vai Phong Tiêu Sắt.
Phong Tiêu Sắt: "? ? ?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."
Giờ khắc này, Phong Tiêu Sắt kém chút rút kiếm!
Nhưng Từ Tiểu Thụ một mặt người vật vô hại, trên mặt còn lộ ra vẻ nịnh nọt.
Bộ dáng vênh váo tự đắc lúc trước, hiện tại đã biến thành thân sắc a dua nịnh hót, chẳng khác gì đám nịnh thần hay vây quanh mình.
Chuyển biến lớn như vậy?
"Ngươi muốn làm gì?" Phong Tiêu Sắt đẩy tay Từ Tiểu Thụ ra, kết quả phát hiện tay tên kia nặng như vạn tấn, mình thế mà đẩy không raI
Lý Phú Quý...
Lý Phú Quý khốn kiếp!
Phong Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn nam tử tướng mạo bình thường, một mặt muốn giết người.
Gia hỏa này, đến cùng đã nói với Từ Tiểu Thụ những gì? Không phải đã nói quy thuận mình, gia nhập Tuất Nguyệt Hôi Cung, hỗ trợ bày mưu tính kế sao?
"Tiêu Sắt huynh cần gì xa lạ như vậy?"
Từ Tiểu Thụ cười hề hề, một tay ấn xuống kiếm, một tay khác duỗi ra đến, nắm lấy cổ tay Phong Tiêu Sắt, giống như lão hữu lâu năm gặp lại, cực kỳ nhiệt tình.
"Lúc trước không biết Tiêu Sắt huynh là người của Tuất Nguyệt Hôi Cung, vừa rồi Lý Phú Quý vì mạng sống, đã nói cho ta biết lai lịch của Tiêu Sắt huynh."
"Bao gồm lực lượng Quỷ Thú huynh đài ngươi ẩn giấu đi, là Phong gia phản đồ, lý niệm tu đạo, Linh Kiếm Thú tam đạo hợp nhất... gia hỏa này bất luận thủ đoạn, chỉ cầu mạng sống."
"Từ mỗ nghe thế liên giật mình, nguyên lai Tiêu Sắt huynh là đồng đạo, chúng ta có thể trở thành bằng hữu!"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu thổn thức, không ngừng vỗ vỗ mu bàn tay Phong Tiêu Sắt, không cẩn thận đập ra máu.
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."
Lý Phú Quý đứng phía sau nghe thế biểu lộ cứng đờ, hóa đá tại chỗ, mí mắt giật giật hai lần. Thụ gia. .. ngài không thể hố người như vậy được!
Ta còn muốn sống, ngài đây là bức ta trốn khỏi Nam Vực, chạy đến nơi khác có phải hay không?
"Nhận nguyên rủa, điểm bị động, +1."
Sắc mặt Phong Tiêu Sắt lạnh lẽo, lau vết máu trên mu bàn tay, thời điểm chuyển mắt liếc nhìn Lý Phú Quý, ánh mắt băng lãnh giống như đang nhìn một người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận