Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 622: Tiểu Thụ Bố Cục (3)

Hắn không có ý định chấp nhặt với nữ nhân.
Cảm Giác cẩn thận quan sát xương sọ Bạch Khô Lâu, khí tức Tẫn Chiếu quen thuộc, cho dù chỉ có một tí xíu, thế nhưng hắn vẫn nhận ra.
"Tẫn Chiếu nhất mạch, trăm phần trăm."
Bạch Khô Lâu sử dụng Bạch Viêm, cho dù không sánh bằng Tang lão, nhưng tuyệt đối có chung nguồn gốc với mình.
Nói cách khác, cho dù không có Tẫn Chiếu Thiên Phần.
Chỉ cần nhục thân gánh vác được, có thể chịu được Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, thậm chí là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng nung khô.
Liền là có thể luyện ra một chút lực lượng Tẫn Chiếu.
Mà Tẫn Chiếu...
Từ Tiểu Thụ nhớ rõ, lúc Tang lão cho hắn môn công pháp kia.
Nó giới thiệu Tẫn Chiếu chi hỏa, chính là hỏa diễm bá đạo nhất trên đời.
Không gì không thể đốt!
"Lúc tên to con kia gặp mình, trên thực tế bởi vì đồng nguyên, cho nên nó bị mình khắc chế một chút xíu."
"Thế nhưng nếu gặp Vương Tọa phổ thông, nhất là Luyện Linh Sư."
"Tẫn Chiếu, hoàn toàn có thể áp chế!"
Tâm tư Từ Tiểu Thụ linh hoạt lên.
Bạch Viêm quá mạnh!
Lúc đó ở phía sau núi, Tang lão nung khô người bịt mặt, tu vi người kia không còn bao nhiêu, cho nên hiệu quả không rõ ràng.
Bởi vậy lý giải của Từ Tiểu Thụ đối với Bạch Viêm, chỉ dừng lại ở linh kỹ Long Dung Giới.
Nhưng thời gian tua ngược về trước.
Người bịt mặt chặt đứt một tay của Diệp Tiểu Thiên, đoạt mình vào tay.
Không phải Tang lão thông qua một chút linh nguyên nhỏ bé trong cơ thể người bịt mặt, dẫn đốt, sau đó thiêu đốt y sao?
"Hỏa diễm ngay cả thủ tọa Thánh Nô đều có thể thiêu đốt, chỉ là một tên Vương Tọa Trương phủ, sao có thể chịu nổi?"
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, hắn nhớ tới Tang lão dặn dò trước khi rời khỏi Linh Cung:
"Nên giết thì giết, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, trảm thảo trừ căn, không nên lưu tình!"
Đúng.
Hôm nay Trương phủ lão nhi dám tìm đến, nhất định phải hố chết lão ở đây, không thể lưu lại hậu hoạn.
Còn nữa!
Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng...
Ngư Tri Ôn vụng trộm liếc Từ Tiểu Thụ, thế nhưng lại bị vẻ tham lam trong mắt hắn làm giật nảy mình.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không phải muốn tìm cơ hội chạy trốn sao, Từ Tiểu Thụ, hắn lại muốn làm gì?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
...
"Không còn thời gian!"
Nhìn Bạch Khô Lâu nhảy múa ngay trước mặt, lại không muốn ra tay bạo chùy mình.
Trương Trọng Mưu nổi giận.
Đây là đang vũ nhục!
Ông ta căn bản không ôm hy vọng quái vật trước mặt sẽ thu hồi quỷ hỏa.
Mà theo thời gian trôi qua, chiến lực của mình nhất định sẽ thẳng tắp giảm xuống.
Lúc đó muốn đối phó với Bạch Khô Lâu công thủ toàn diện, lại có được quỷ hỏa đáng sợ này, căn bản là không thể nào
"Giành giật từng giây, trực tiếp bộc phát tu vi mạnh nhất, chém trước tính sau!"
Do dự nhất định sẽ bại trận.
Trương Trọng Mưu không phải loại người hay chần chờ.
Trong nháy mắt, ông ta lập tức ra quyết định.
"Oanh!"
Toàn bộ linh nguyên nhất thời bộc phát.
Lần này, khí thế Vương Tọa đạt đến đỉnh phong, khiến cho Bạch Khô Lâu đang khoa tay múa chân không thể không khom lưng.
Vương!
Cho dù ngươi có cao gần trăm mét, trong khoảnh khắc, cũng phải cúi người xưng thần!
"Rống!"
Sau khi động thân một cái, Bạch Khô Lâu nổi giận.
Nó cũng là Vương!
Cho nên nó có thể cho phép mình cúi người trêu tức sâu kiến, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác ở trước mặt nó, phát ra khí thế cường hãn hơn.
"Ầm ầm!"
Nháy mắt một cái, song quyền hóa thành thiên thần trọng chùy, thẳng tắp đánh xuống.
Tuy nhiên Trương Trọng Mưu mở rộng Thiên U Đạm Ảnh, cho dù thân thể truyền đến đau nhức kịch liệt, cơ bắp run rẩy, cũng khó có thể ảnh hưởng đến phán đoán của ông ta.
Vù vù, ông ta xuyên thấu trọng quyền, kéo ra một khoảng cách lớn.
Luyện Linh Sư đấu với nhục thân Vương Tọa, nhất định không thể đánh cận thân.
Nhẫn trữ vật lóe lên quang mang.
Trương Trọng Mưu móc ra một chiếc roi thô màu u lam.
Giác Minh Tiên, tam phẩm linh tiên.
Linh khí Vương Tọa đỉnh phong!
Một roi đánh xuống, cho dù là Trảm Đạo, tâm thần cũng sẽ sụp đổ nhất thời, linh nguyên bất ổn.
Nếu như bị trói lại, lục cảm mất hết, ngăn cách thiên đạo.
Vương Tọa, ngộ là đạo.
Dùng, cũng là đạo.
Nhưng nếu như ngay cả địch nhân ở đâu cũng không thấy được, còn công kích thế nào?
Tuy đối mặt với Bạch Khô Lâu, uy lực Giác Minh Tiên không phát huy ra được bao nhiêu.
Nhưng chỉ cần ngăn cách thiên đạo, quái vật kia ngay cả tàn lửa cũng không thể phun ra ngoài được.
"Thái!"
Lắc tay một cái, Giác Minh Tiên lập tức biến dài, hóa thành một đạo lôi đình u ám đáng sợ, trước khi chân bạch cốt cự nhân đạp tới, hung hăng quất lên.
"Oanh!"
Một kích này quất xuống, hư không trực tiếp xuất hiện mảnh vỡ bạch cốt.
Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy rõ ràng, trong sát na cả hai đụng nhau, Bạch Viêm trên người bạch cốt cự nhân đột nhiên biến mất, ngay cả hỏa diễm trong mắt cũng mẫn diệt không thấy.
Ầm vang một tiếng, chân đạp xuống đất, thân hình đột nhiên lay động, đầu rơi mấy mảnh xương, Bạch Viêm mới lần nữa xuất hiện.
Về phần Trương Trọng Mưu.
Lão nhân này cũng không chịu nổi.
Một cước của thân thể Vương Tọa, hơn nữa còn dùng hình thái cự nhân, uy lực của nó, căn bản không cần nghĩ bàn.
Cho dù một roi kia có thể quất quái vật tâm thần hoảng hốt, Trương Trọng Mưu ông ta, đồng dạng cũng bị một cước đạp bay.
Cự lực Giác Minh Tiên truyền ngược về cơ thể, kém chút khiến ông ta chia năm xẻ bảy.
Ngay cả Giác Minh Tiên trong tay cũng bị chấn bay đi, sau đó mới thu hồi lại.
"Lưỡng bại câu thương!"
"Tình huống căn bản không nghiêng về bên nào."
Từ góc độ "ngư ông" mà nói, kết quả này không thể tốt hơn.
Ra sức tổn thương nhau đi.
Tiếp tục như thế, lúc nữa mình chỉ cần đi ra thu thập tàn cuộc mà thôi.
"Cố lên, to con!"
"Cố lên, Trương lão nhi!"
"Cùng chết đi ~"
Ngư Tri Ôn bất giác rùng mình một cái.
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
...
"Tiểu Ngư."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên quay đầu.
Ngư Tri Ôn bị dọa đến dời mắt, sợ Từ Tiểu Thụ phát hiện nàng kỳ thật không có chú ý đến chiến trường.
"Sao, làm sao?"
"Ngươi có Thiên Cơ Trận phạm vi lớn nào có thể bao phủ hai con ngao cò này lại, nhưng không để đối phương phát hiện hay không?" Từ Tiểu Thụ nói.
"Ngao cò?"
Ngư Tri Ôn khẽ giật mình, hai từ này, lập tức bại lộ suy nghĩ trong lòng Từ Tiểu Thụ.
"Ta có, nhưng muốn không bị bọn họ phát hiện, hơi khó."
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định bại lộ bộ phận thực lực của mình.
Che che giấu giấu, cũng không phải chuyện tốt.
Hiếm khi Từ Tiểu Thụ cần mình...
"Khó chỗ nào?"
Từ Tiểu Thụ nhướng mày lên.
Khó, không phải không, đại biểu vẫn còn hy vọng.
"Bày trận không khó, quan trọng là cần thời gian."
"Ngươi có rất nhiều thời gian."
Từ Tiểu Thụ nhìn bạch cốt cự nhân nổi lên tâm chơi đùa, liền biết trận chiến này, tuyệt đối sẽ không kết thúc nhanh như vậy.
"Vậy ta thử một chút..."
Ngư Tri Ôn dứt lời, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
Hồng vân không hiểu ra sao ập đến, không chút dấu hiệu, lập tức phủ kín mặt nàng.
Sau đó là mang tai, cái cổ trắng ngọc...
"Thế nào."
Từ Tiểu Thụ lại nghe thấy tiếng tim "thình thịch" vang lên, thầm nghĩ cô nàng sẽ không phải...
Thật có bệnh đấy chứ?
"Ta, ta..."
"Thiên Mạc quá nhỏ, có lẽ ta không thi triển được..."
Âm thanh Ngư Tri Ôn như ruồi muỗi.
"Có ý gì?"
Từ Tiểu Thụ mặt đối mặt, mắt đối mắt, có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng bỏ bừng, lông mi run rẩy, lập tức ý thức được chuyện gì.
"Muốn ta ôm ngươi? Phải nói sớm chứ."
Hắn phì cười.
Sau đó cong chân hạ thấp người, vòng tay qua đùi Ngư Tri Ôn, áp vai tới nâng lên, cảm nhận bờ mông co giãn của nàng ở trên vai.
Mặt Ngư Tri Ôn đỏ đến mức có thể nhỏ ra huyết.
"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."
"Đủ không gian thi triển chưa?"
"Đủ, đủ rồi..."
"Nhận khẳng định, điểm bị động, +1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận