Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2066: Ngài Thật Là Thánh Nô Từ Tiểu Thụ? (3)

Chương 2066: Ngài Thật Là Thánh Nô Từ Tiểu Thụ? (3)Chương 2066: Ngài Thật Là Thánh Nô Từ Tiểu Thụ? (3)
Lý Phú Quý run rẩy móc lệnh bài của mình ra, đưa qua.
Lệnh bài của y rất tinh xảo, đẹp mắt, Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp qua lệnh bài Thánh Nô phiên bản này.
Hai màu đỏ xanh phối hợp, thập phần lớn mật.
Mặt trước lệnh bài có ba chữ "Hoa Thảo Các", điêu khắc đường vân hoa cỏ.
Mặt sau là biểu tượng của Thánh Nô, nữ tử trần truồng, ôm đầu gối khóc ròng, tứ chi bị khóa chặt, xiêng xích kéo hướng chân trời.
"Vết tích kiếm niệm. .
Không cần nhìn lâu, Từ Tiểu Thụ lập tức cảm nhận được khí tức kiếm niệm của Bát Tôn Am, lúc này xác định thân phận Lý Phú Quý không thể nghỉ ngờ.
Kiếm niệm, trong thiên hạ không phải chỉ có Bát Tôn Am có, nhưng phàm là người sở hữu, đều có quan hệ với Bát Tôn Am.
Cho dù lệnh bài của Lý Phú Quý là giả, thế nhưng y khẳng định có liên quan đến Thánh Nô, huống chỉ y không phải cổ kiếm tu, căn bản không giả ra được.
Từ Tiểu Thụ liếc mắt nhìn một chút, sau đó không chút để ý ném lệnh bài trả cho y, cười trừ.
"Lệnh bài này của ngươi, ta nhận ra."
"Lúc ấy tiểu Hắc, tiểu Bạch bọn họ nhất mực muốn cho ta một tấm, thế nhưng ta không muốn, chỉ lấy tấm lệnh bài của lão Bát."
Từ Tiểu Thụ cười ha hả lung lay Bát Tự Lệnh trên tay ra hiệu, trong mắt hiện lên phiên muộn cùng hồi ức mỹ hảo.
Hắn vuốt ve lệnh bài, thất vọng mất mát nói: "Nhớ năm đó, ta cùng lão Bát, còn có tiểu Hắc, tiểu Bạch. .. ừm, chính là hai vị đại nhân mà ngươi nói đến."
"Thời điểm nhàn rỗi, chúng ta thường xuyên ngồi cùng một chỗ, nâng cốc ngôn hoan."
"Trò chuyện hứng khởi, chúng ta còn ngủ chung, tâm tình trắng đêm. .. ài, thật hoài niệm,"Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ".
(Dịch: "Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ" - Khổng Tử thánh tích đồ)
Lý Phú Quý sững sờ nghe Từ Tiểu Thụ nói những lời này, cả người cứng ngắc băng lãnh, giống như thi thể đã chết được mấy ngày.
Khóe miệng y co giật, co quắp, cuối cùng tức không nhịn nổi, cắn răng nói:
"Hoa Thảo Lệnh, tính cả hai vị các chủ đại nhân Hoa Thảo Các chúng ta, còn có Thập Tam Tuyệt Sắc, cùng hai vị đồng bạn làm việc bên ngoài, tổng cộng có mười tám tấm, xưng là Hoa Thảo Thập Bát Lệnh."
"Chúng ta làm tình báo, phải hiểu rõ thân phận đối phương, cho nên căn bản không tồn tại tấm lệnh bài thứ mười chín, càng không có khả năng chúng ta không biết đến!"
Từ Tiểu Thụ hồi ức bị ép gián đoạn, biểu lộ đọng lại.
Nhưng hắn trong nháy mắt có đối sách, cười ha hả, nói:
"Đây chẳng phải bởi vì lúc đó ta không nhận lệnh hay sao, nếu như ta tiếp nhận, hiện tại ngươi ta đều biết được, Hoa Thảo Thập Bát Lệnh liền biến thành Hoa Thảo Thập Cửu Lệnh. . . ha ha ha”
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
Lý Phú Quý hít một hơi thật sâu, biểu lộ nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, siết chặt nắm đấm lại nói: "Hai vị các chủ đại nhân. . . là nữ!"
"Các nàng, không có khả năng cùng ngươi, cùng Bát Tôn Am đại nhân. ... ngủ chung! Nói chuyện trắng đêm!"
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +1."
Chuyện này. . .
Lần này Từ Tiểu Thụ thật lúng túng.
Thế giới băng sương rõ ràng lớn như vậy, hắn lại không biết nên làm sao, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nữ?
Đáng chết, mình sớm nên nghĩ đến khả năng này.
Không thể chui loạn vào sự tình mình không biết, tên họ Lý này bò rất cao nha, sao y biết nhiều như vậy?
"Hộ - "
Từ Tiểu Thụ cũng thở ra một hơi thật dài.
Đã không giả được, vậy dứt khoát không giả, hắn dùng giọng điệu ra mệnh, điềm nhiên phân phó nói:
"Từ khi tiến vào thế giới băng sương tới giờ, chúng ta chưa từng giao lưu qua."
"Vừa rồi, ngươi cũng không nghe thấy gì cả."
Con ngươi Lý Phú Quý cấp tốc phóng đại.
Thảo, còn có thể như vậy?
Từ Tiểu Thụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thỏa đáng.
Vạn nhất con hàng này cũng có thuộc tính miệng rộng giống như Tiếu Không Động, thuật lại những lời vừa rồi cho hai vị đại nhân Hắc Dạ Tử, Bạch Dạ Tử biết được thì sao?
Có thể tại Nam Vực Tội Thổ thành lập mạng lưới tổ chức tình báo lớn như vậy, thực lực không thể khinh thường.
Mình còn chưa biết được tính tình hai vị kia thế nào. ... liệu có khả năng là "Sư Tử Hà Đông" hay không?
Từ Tiểu Thụ đột nhiên xách ra tiểu phì miêu Tham Thần, đầu mèo hướng thẳng Lý Phú Quý,'Nhìn nó."
"Meow?" Tham Thần nghi hoặc dùng chân quơ quơ không khí, nó đang luyện đan, sao đột nhiên bị kéo tới nơi lạnh như vậy?
Lý Phú Quý căn bản không dám ngẩng đầu nhìn.
Trực giác nói cho y biết, nhìn liền xảy ra chuyện!
Y như lâm đại địch, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, tựa hồ bị nguy hiểm kích thích, có dấu hiệu xuất thủ chống cự.
Lý Phú Quý không phải thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, hắn lệ thuộc Bán Nguyệt Cư Hoa Thảo Các, Từ Tiểu Thụ không có quyền động tư hình!
"Ngươi muốn làm gì?" Lý Phú Quý hét lớn.
Từ Tiểu Thụ thấy hỏa này nguyên lai không phải nghe lời răm rắp, có điểm mấu chốt, hắn ngược lại lộ ra vẻ ngoài ý muốn, trở tay thu hồi Tham Thần, không có ý định bức bách.
"Không có gì, cũng không phải muốn xuyên tạc ký ức của ngươi."
"Ngươi!"
Lý Phú Quý bị tức đến, tiểu tử này thật đúng là tùy ý làm bậy.
Bát Tôn Am đại nhân cho hắn quyền hành lớn như vậy? Hắn dám mở miệng tùy ý khinh nhờn cao tâng Thánh Nôi!
"Nói đi, ngươi đơn độc tìm ta có chuyện gì, chỉ đơn thuần muốn xác minh thân phận?" Từ Tiểu Thụ trở về chính đề.
"Đây là chuyện ưu tiên hàng đầu, nếu không, ngươi sẽ thả ta sống sót rời đi sao?" Lý Phú Quý vẫn có chút tức giận.
Y vừa nghĩ tới "Ngủ chung”...
Cung kính lập tức bị vứt lên chín tâng mây!
"Nói thế cũng đúng, ngươi vốn chỉ có một con đường chết, là thân phận cứu ngươi một mạng." Từ Tiểu Thụ lạnh lùng nhìn y một chút,'Tiếp theo?"
Lý Phú Quý trò chuyện đến nơi này, biểu lộ mới thoáng dễ nhìn, nghiêm túc nói: "Thụ gia, không thể giết Phong Tiêu Sắt, năng lượng của y rất lớn."
"Ồ? Ngươi làm tình báo, hẳn biết được tình huống của y?"
Lý Phú Quý nhẹ gật đầu, đối mặt với người mình, y không chút do dự nói ra những gì mình biết:
"Hắn là truyên nhân Nam Vực Phong gia, chuyện này không cần bàn cãi, hắn thật đúng là đồ đệ ngày xưa của Thất Kiếm Tiên Phong Thính Trần."
"Cho dù hiện tại phản ra Phong gia, nhưng ngay cả Hoa Thảo Các chúng ta vẫn không tra ra được, đây liệu có phải là thủ bút của Phong Thính Trần hay không.'
Từ Tiểu Thụ giật mình.
Khả năng này, hắn thật không có nghĩ qua.
Đúng rồi, Phong Thính Trần mình chỉ nghe tên không thấy người, cho nên không biết y là người ra sao, thủ đoạn thế nào.
Nam Vực quá xa xôi, đối với người và sự vật ở nơi đó, Từ Tiểu Thụ dựa theo ý thức chủ quan, không để bụng quá nhiều.
Nhưng Lý Phú Quý lộ ra sự tình Hoa Thảo Các là chi nhánh của Thánh Nô.
Khiến cho cuộc trò chuyện, tư duy của Từ Tiểu Thụ, tăng lên đến cấp bậc đại lục ngũ vực.
"Cờ của Phong Thính Trần đi tới nội bộ Tuất Nguyệt Hôi Cung, còn ngồi lên vị trí cao tâng?" Từ Tiểu Thụ có chút không tin.
"Chỉ là có khả năng." Lý Phú Quý nghiêm cẩn uốn nắn.
"Mọi chuyện cần suy nghĩ theo hướng xấu nhất trước." Từ Tiểu Thụ vuốt cằm,Phong Thính Trần, là người như thế nào?"
Lý Phú Quý híp híp mắt, thu liễm thần sắc.
Chỉ bằng một câu trong lúc lơ đãng, y liền đoán ra tính cách Thụ gia cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từng bước.
Lý Phú Quý hơi cong eo, không chút nghĩ ngợi nói:
"Phong Thính Trân, một trong Thất Kiếm Tiên, chiến lực vô cùng cường đại, hiếm khi xuất thủ, thực lực hiện tại đã không thể đo lường. . . ừm, không phải y cường đại đến không biên giới, chỉ là không có cách nào cân nhắc."
"Y xem như người thế hệ trước, ở trên y, chỉ có Hựu Đồ lão gia tử cùng Tị Nhân tiên sinh hai vị đại Boss, mới có thể tính là trưởng bối."
"Còn lại, cho dù là Bát Tôn Am đại nhân, so sánh với Phong Thính Trần, vẫn thuộc về thế hệ thanh niên."
Lý Phú Quý cực sợ Thụ gia vô tri, lúc này biết gì nói nấy.
“Tính cách thì sao?"
Từ Tiểu Thụ từ từ nhắm mắt, bắt đầu quan tưởng hình tượng Phong Thính Trần, tiên khí bồng bênh, tóc bạc xuất trần. Hắn nhớ rõ một chuyện, danh hào Thất Kiếm Tiên là do Nam Vực Phong gia công bố, chứng minh gia tộc kia vô cùng cường đại.
"Lúc đầu kiệt ngạo, thông minh."
"Sau khi thành danh ẩn thế không ra, bố cục Nam Vực."
"Phong gia xuống dốc bị y mạnh mẽ kéo lên, hiện tại Phong Thính Trần hoàn toàn ẩn dưới nước, không thấy bóng dáng."
"Lúc này hết thảy sự vụ tại Phong gia, đều do vãn bối y quản lý."
Từ Tiểu Thụ mở mắt ra, híp lại, nhìn Lý Phú Quý chững chạc đàng hoàng đối Phong Thính Trần.
Liên tưởng đến Hoa Thảo Thập Bát Lệnh chỉ có mười tám người có được, trong mắt Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên lóe lên hào quang.
"Phong Tiêu Sắt thì sao, hắn lại là người như thế nào?"
Lý Phú Quý giống như không nhìn thấy ánh mắt của Thụ gia, trong mắt chỉ có suy tư, nghiêm túc trả lời:
"Xuất thân Phong gia, thiên phú kinh người, mười sáu tuổi ngộ kiếm, ba năm liền tu thành Vạn Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất."
"Mặc dù so ra kém truyền thuyết Đệ Bát Kiếm Tiên, nhưng Phong Tiêu Sắt kiêm tu luyện linh, hiện tại đã đạt đến Thái Hư”"
"Hắn cho rằng con đường cổ kiếm tu đã xuống dốc, tại thời đại luyện linh nếu không lấy thừa bù thiếu, sẽ không đi ra được đường mới, cuối cùng dứt khoát gia nhập Tuất Nguyệt Hôi Cung."
"Luyện linh Thái Hư, khế ước Quỷ Thú, kiếm đạo trác tuyệt. .. có thể xem như nửa bước Kiếm Tiên đi."
"Nếu như con đường của hắn có thể đi thông, kết hợp ba thứ kia lại với nhau, danh hào Kiếm Tiên, tuyệt đối không nói chơi!"
"Đương nhiên, hết thảy chỉ dừng lại ở hai từ "Nếu như”."
Lý Phú Quý trả lời thập phần nghiêm túc, đồng thời nói ra suy đoán của mình, hai bút cùng vẽ.
Từ Tiểu Thụ bắt đầu thích tên gia hỏa tướng mạo bình thường, ngôn ngữ thập phần tiêu chuẩn trước mặt.
Không phải có chút ưa thích, là thập phần ưa thích!
Đương nhiên, là loại ưa thích quý tài, không phải đam mê đồng tính!
"Người tại Nam Vực, ngươi đều biết?"
Lý Phú Quý nghe thế liền vui vẻ.
Y thiện khống chế biểu lộ đến cực điểm, nếu không có Cảm Giác phụ trợ, Từ Tiểu Thụ thật không nhìn ra được khuôn mặt kia đột nhiên rực rỡ lên, nếp nhăn nơi khoé mắt kẹp lấy nụ cười tự tin.
"Không chỉ Nam Vực, người khắp ngũ vực, ta đều biết."
"Thụ gia muốn hỏi ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận