Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 824: Tiền Bối Có Một Tên Đồ Đệ? (1)

Ngưu Đầu Nhân?
Ngươi còn nhớ thương nhóm Ngưu Đầu Nhân tiểu khả ái của ta?
Một con đại mãng xà không thể thỏa mãn lão quỷ nhà ngươi có đúng không?!
Ta kháo!
Thuyết Thư Nhân kém chút giận đến giơ chân.
Nhưng dưới áp lực vô hình của lão nhị, cho dù không cam lòng đến đâu, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Ha ha ha. . . "
"Lão nhị, ngươi, ngươi có ý gì?" Thuyết Thư Nhân cười ngượng, hai tay bất giác che ngực.
"Ngươi cảm thấy ta có ý gì?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy thân thể đình chỉ hấp thu hung ma chi khí, liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngay cả "Nhận công kích" không ngừng nhảy lên, giờ phút này cũng đã bắt đầu chậm lại.
"Tách ra, tích huyết trùng sinh, bất tử. . . "
Từ Tiểu Thụ ở bên cạnh đếm đầu ngón tay, nhân tiện nói, trên mặt dần toát ra nụ cười biến thái, ánh mắt rực lửa, "Ngươi biết đấy, nếu như mang đi luyện đan, lão phu tuyệt đối có thể luyện ra một lò tuyệt thế thần đan!"
"Không có khả năng!"
Thuyết Thư Nhân bị chọc tức, cao giọng hô to: "Vừa rồi ngươi lấy đi tiểu xà xà, người ta vẫn chưa truy cứu, hiện tại ngươi còn muốn. . . "
"Lòng tham không đáy!"
"Ngươi đúng là lòng tham không đáy!"
Hồng Y đứng ngoài quan sát bị Thuyết Thư Nhân nắm vuốt lan hoa chỉ, kẹp lấy khuỷu tay điên cuồng vung vẩy, hai chân cuồng loạn làm cho sợ hãi.
"Biến thái chết tiệt. . . "
Tín cảm giác đôi mắt của mình bị vấy bẩn.
Có lẽ phải dùng nước sông Vong Xuyên, mới có thể rửa sạch một màn vừa rồi.
Khóe miệng Thủ Dạ đồng dạng cuồng rút.
Ông ta từng đối chiến Thuyết Thư Nhân, cũng biết một khi gia hỏa kia bắt đầu, liền có thể khiến người ta tê cả da đầu.
Nhưng tình huống hiện tại. . . tê không biên giới!
"Thảo. . . "
Từ Tiểu Thụ nhìn một màn này, da gà nổi khắp người, kém chút vung kiếm chém tới.
Nhưng hắn cưỡng chế khó chịu trong lòng, con ngươi trầm xuống, híp mắt nhìn nam tử váy đỏ không nói lời nào.
"Ách. . . "
Thuyết Thư Nhân nhất thời cũng cảm thấy mình làm càn.
Lần trước phóng thích thiên tính quá mức, mình kém chút bị lão quỷ kia đốt trụi lông.
Lần này. . .
"Không cho."
Thuyết Thư Nhân cuộn ngón tay lại, lắc đầu, chu mỏ nói: "Ngưu ngưu không thể cho ngươi, ngươi từ bỏ đi, đây là lễ vật ta muốn tặng cho ca ca."
"Lễ vật, ngươi đã có." Từ Tiểu Thụ không bị lay động.
"Đây là phần thứ hai!"
Thuyết Thư Nhân tức giận nói: "Không cho phép người ta tặng hai phần lễ vật sao?"
"Cho."
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: "Nhưng lão phu thì sao? Ngươi nhiệt huyết tuôn trào gọi lão phu ra, không có ý định đưa lễ vật?"
Ánh mắt ngưng tụ.
Thuyết Thư Nhân lập tức cảm giác lưng mát lạnh.
Lão quỷ chết bầm muốn tính sổ?
Ngươi có bệnh à, ta chỉ kêu ngươi ra sớm một chút, cũng không có tổn thất gì.
Một con rắn làm quà nhận lỗi vẫn chưa đủ.
Ngươi còn muốn ngưu của ta?
Từ Tiểu Thụ phảng phất biết trong lòng y đang nghĩ gì, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tặng lễ thành đôi, lấy ra đi, chậm trễ lão phu thí nghiệm, trực tiếp luyện ngươi, ngươi tin không?"
"Ta, không, tin!"
Thuyết Thư Nhân gầm thét ở trong đầu.
Nhưng trên mặt lại gượng cười, từ trong ngực móc ra một trang giấy không gian lớn cỡ bàn tay.
"Cho, cho. . . "
Từ Tiểu Thụ không nói, tiếu nhãn híp lại, quầng thâm tụ thành một đoàn, "Ngươi muốn lão phu đi qua lấy?"
Sắc mặt Thuyết Thư Nhân lập tức tái xanh.
Lão gia hỏa chết tiệt!
Vừa rồi không phải ngươi bảo không được động à?
Người ta ngoan ngoãn làm theo lời ngươi nói, hiện tại lại thảo luận vấn đề bối phận với ta, ngươi có bệnh không?!
"Ồ, đúng rồi, lão quỷ này quả thực có bệnh."
Thuyết Thư Nhân lập tức tỉnh ngộ.
Nếu như lão nhị không có bệnh, nhiều năm như vậy, sao có thể không nghe ca ca khuyên can?
Không dám dừng lại.
Thuyết Thư Nhân đưa hai tay ra, trước mặt xuất hiện một cái vòng xoáy không gian.
Sau đó, ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, cũng xuất hiện một cái vòng xoáy tương tự.
Trang giấy từ trong vòng xoáy không gian nhô ra.
Hiển nhiên, Thuyết Thư Nhân đã cẩn thận từng li từng tí đến mức ngay cả mình cũng không dám đến gần.
Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu, hai ngón tay kẹp lấy, tiếp nhận trang giấy.
Bên trong trang giấy không gian nho nhỏ, có đến hàng vạn giọt máu, giống như lục bình màu đỏ, xen lẫn với nhau ở mỗi ngóc ngách.
"Đã chết rồi sao. . . "
Dùng Cảm Giác dò xét, bên trong không sinh mệnh ba động.
Từ Tiểu Thụ ảm đạm.
Nếu như Tân Cô Cô chết rồi, vậy lần này mình đi ra, còn có ý nghĩa gì?
Không cứu được bằng hữu, có khác gì thờ ơ nhìn y tử vong đâu chứ?
"Vẫn chưa chết."
Thuyết Thư Nhân thấy ánh mắt lão nhị trầm xuống, tưởng lão quỷ kia bởi vì dược liệu chết đi mà tâm tình không tốt, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Từ Tiểu Thụ ngước mắt.
Thuyết Thư Nhân lập tức bổ sung: "Đây chính là điểm đặc thù của không gian cổ tịch, ngoại nhân không biết được, có lực lượng âm Dương Sinh Tử gia trì, người ta có thể duy trì một tia thần hồn linh trí."
"Có thể tỉnh lại hay không, phải xem tạo hoá. . . nhưng nếu là luyện đan, hẳn không thành vấn đề."
"Không chết, ha ha ha, thật không chết."
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Thuyết Thư Nhân thật lâu, sau đó mới lật tay thu hồi trang giấy vào trong Nguyên Phủ.
Kỳ thật nếu có thể, hắn rất muốn Thuyết Thư Nhân giải khai lực lượng trang giấy không gian.
Như thế, Tân Cô Cô tiến vào Nguyên Phủ, liền được Sinh Mệnh Linh Ấn tẩy lễ, căn bản không chết được.
Nhưng làm như thế. . . quá mạo hiểm!
Không nói đến chuyện Tang lão có biết được lực lượng Thuyết Thư Nhân như thế nào, có giải được hay không.
Chỉ bằng hiện tại mình ra sân. . .
Nếu cầu người khác đến giúp mình, trong lúc vô hình, hung uy sẽ bị hạ thấp mảng lớn.
Vì duy trì thân phận cùng. . . bức cách, Từ Tiểu Thụ không thể không vờ như "ta không gì không biết".
Mặc dù giờ phút này, hắn thậm chí ngay cả một đầu ngón tay của Thuyết Thư Nhân, cũng đánh không lại.
"Rất tốt."
Từ Tiểu Thụ không biết nên tiếp tục nói gì, càng không biết nên rút lui như thế nào, cho nên không thể không liếc nhìn bốn phía, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hời hợt nói ra hai chữ này.
"Chư vị cho đủ thời gian, cũng cho đủ mặt mũi, chuyện lão phu muốn làm, dừng ở đây."
"Còn lại. . . "
Hắn nhìn Hồng Y, lại hướng Thuyết Thư Nhân, cười nói: "Chuyện của các ngươi, các ngươi tự giải quyết, lão phu còn có nhiệm vụ, tạm biệt."
Bước chân vừa nhấc lên.
Trong lòng muốn mặc niệm Tiêu Thất Thuật.
Nhưng lúc này, phía sau lưng lại truyền đến một đạo âm thanh giữ lại:
"Tiền bối dừng bước."
Một tiếng vang lên, toàn trường tĩnh mịch.
Đám người đồng loạt nhìn ra phía sau.
Lần này, ngay cả Thuyết Thư Nhân cũng có chút uất ức.
Tiểu Hồng Y như ngươi, kêu la cái gì?
Đây là Thánh Nô, ngươi có biết không?
Ngươi chọc nổi sao?
Thỉnh thần dễ đưa thần khó, vất vả lắm lão quỷ kia mới muốn rời đi, ngươi giữ lão lại làm gì?!
Đánh thắng lão không?
Lưu lại để lão tiếp tục đoạt lễ vật của ta?
"Nữ oa này có bệnh. . . sớm biết liền móc đôi mắt của nàng ra!" Thuyết Thư Nhân oán thầm, "Tức chết nhân gia!"
Đám người Hồng Y đồng dạng kinh ngạc ngoái nhìn, ánh mắt lập tức hội tụ trên thân Ngư Tri Ôn.
Ngư Tri Ôn nhất thời cảm thấy áp lực như nú.
Nếu như có thể, nàng không muốn cùng một lúc tiếp nhận hơn mười vị Vương Tọa, thậm chí mấy vị cường giả Trảm Đạo nhìn chăm chú.
Nhưng trước mắt, không thể không nói.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên cũng nhìn thấy Ngư Tri Ôn.
Ngay từ lúc đầu cô nương kia vẫn luôn nhíu mày, phảng phất đã thông qua cặp tinh đồng tinh xảo kia, nhìn ra thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận