Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 707: Từ Tiểu Thụ Quan Trọng Đến Cỡ Nào? (2)

"Thông minh!"
Thủ Dạ không chút keo kiệt tán thưởng, tiếp tục hỏi: "Như vậy, viên đan dược giấu ở trong trái tim ngươi. . . "
"Muốn kéo dài thời gian sao?"
Sắc mặt Thuyết Thư Nhân đột nhiên lạnh xuống, trực tiếp ngắt lời.
Thủ Dạ cảm nhận lực lượng Hắc Tử Ấn Ký ở trong cơ thể sắp bị ma diệt, giờ phút này ông ta đã có thể vận dụng một bộ phận linh nguyên.
"Đúng vậy."
Không chút do dự thừa nhận, Thủ Dạ cũng cười: "Cho dù lão phu không kéo dài thời gian, thế nhưng ta nhìn ra được, viên đan dược kia chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp."
"Ngươi, còn sức lực đánh với lão phu sao?"
Thuyết Thư Nhân duỗi cái lưng mệt mỏi: "Người ta không muốn chơi với lão già họm hẹm như ngươi, không vui chút nào, ngược lại tiểu ca ca vừa rồi. . . "
Ánh mắt mong mỏi nhìn theo phương hướng Từ Tiểu Thụ chạy mất, trong lòng tiếc hận không thôi.
Chỉ là một tên gia hỏa bị mình thuận tay phong vào bên trong không gian cổ tịch, vậy mà có thể áp chế Quỷ Thú phong ấn, thu lấy Tam Nhật Đống Kiếp!
Đây là chuyện Thuyết Thư Nhân nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng sự thật bày ở trước mặt.
Cộng thêm lúc trước ở trong băng điêu nghe thấy lời nói cuồng vọng của hắn.
"Chí ta không tại Thiên Tang, mà tại ngũ vực. . . "
Thuyết Thư Nhân nhẹ giọng nỉ non, cảm thấy trái tim phanh phanh đập mạnh.
Có trời mới biết.
Lúc đó y kích động đến mức kém chút phá băng bay ra.
Thế nhưng lý trí kịp thời đè lại.
Vì nhiệm vụ, Thuyết Thư Nhân cố gắng khắc chế xúc động, lựa chọn an phận thủ thường hấp thu linh nguyên.
Y vẫn chưa tìm được Văn Minh trong miệng ca ca.
Thế nhưng vừa rồi xuất hiện một tiểu ca ca khiến người ta kinh tâm động phách, mình lại không có năng lực mang hắn về Thánh Nô, trong lòng rất không cam tâm.
"Đáng tiếc, nếu như vừa rồi tiểu ca ca kia chậm một chút, nói không chừng sẽ chọn đi theo người ta. . . "
"Đi theo ngươi?"
Thủ Dạ nghe vậy cười to: "Ngay cả Hồng Y hắn cũng cự tuyệt, ngươi cảm thấy hắn sẽ đi theo ngươi?"
Thuyết Thư Nhân trợn mắt nhìn lão đầu: "Hắn đi theo ngươi, là trở về chịu tội, đương nhiên không chịu; nhưng theo ta thì khác. . . "
Y nói xong, hai tay ôm má, trong mắt xuất hiện vẻ ước ao: "Đó là đi hưởng phúc ó ~"
"Phi!"
Toàn thân Thủ Dạ lập tức bị da gà bao phủ.
Ông ta đứng bật dậy, kéo dài khoảng cách với Thuyết Thư Nhân.
"Thời gian đủ rồi?"
Thuyết Thư Nhân không chút sợ hãi, thu liễm thần sắc mơ ước, quay đầu nhìn về phía lão Hồng Y.
"Đủ rồi."
Thủ Dạ nghiêng đầu nhìn về phía chân trời, "Ngươi có hậu thủ, lão phu cũng có thể gọi người."
Người?
Thuyết Thư Nhân kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Thủ Dạ.
Quả nhiên.
Trong hư không xuất hiện một bóng người.
Đó là một tên nam nhân trung niên cực kỳ cường tráng, cơ bắp dưới lớp y phục nhô cao lên, đầu trọc lóc.
Gã dùng một tay sờ sờ đầu, nhìn tình cảnh bên dưới, cười ngu ngơ.
"Thủ Dạ, sao ngươi lại bị đánh thảm đến như vậy?"
"Quỷ Thú phong ấn đâu?"
Thủ Dạ thở dài: "Ngươi đến chậm một bước, nếu không không chỉ Quỷ Thú phong ấn, chúng ta còn có thể bắt được một tên tiểu tử càng nguy hiểm hơn chuột thối."
"Hửm?"
Tín trọc khẽ giật mình: "Tiểu tử?"
"Không nói hắn nữa."
Thủ Dạ vừa nghĩ tới Từ Tiểu Thụ liền đau đầu, ông ta quay đầu nhìn Thuyết Thư Nhân, nói: "Ngươi hẳn nhận biết. . . Thánh Nô Thất Tọa!"
"Hả?"
Tín đột nhiên trợn tròn mắt.
Không phải nói Quỷ Thú phong ấn ư?
Thông tin châu đặc chế, chính là vì Quỷ Thú phong ấn, sao lại kéo đến đại nhân vật rồi?
"Thuyết, Thuyết Thư Nhân?" Tín cúi đầu suy nghĩ, hồi tưởng tin tức có liên quan đến Thánh Nô Cửu Tọa.
"Chao xìn. . . "
Hai mắt Thuyết Thư Nhân thẳng tắp nhìn nam tử ở trên hư không, nước bọt muốn chảy cả ra.
Dừng thật lâu, mới tiếp tục nói nửa câu sau: "Ngươi thật cường tráng nha ~"
Lúc này, Tín cảm thấy có một luồng hàn khí từ dưới lòng bàn chân, chảy thẳng đến đỉnh đầu.
"Thứ đồ gì?" Gã nhịn không được truyền âm hỏi Thủ Dạ.
"Trước đừng nói nhảm, lão phu cần phá giải phong ấn, tạm thời không rảnh đánh với y, ngươi bắt y lại, đây chỉ là một bộ thân ngoại hóa thân mà thôi." Thủ Dạ trả lời.
"Thân ngoại hóa thân?"
Tín chấn kinh.
Sao càng hiểu rõ tình huống nơi đây, càng cảm thấy khó đối phó?
"Không phải thân ngoại hóa thân như ngươi nghĩ."
Thủ Dạ nhức đầu.
Đầu óc của Tín còn kém hơn cả mình, chỉ là trực giác đối với Quỷ Thú hơi chuẩn mà thôi.
Ông ta căn bản không muốn giải thích nhiều.
"Một loại thủ đoạn giống như thân ngoại hóa thân, ngươi có thể xem nó như linh kỹ. . . hiện tại gia hỏa này thụ thương, đừng nói nhảm với y, bắt lại trước rồi tính."
"Quỷ Thú phong ấn bị y nhốt vào trong không gian trang giấy, chính là thứ đang nằm trong ngực y!"
Con ngươi Tín co rụt lại, hai mắt lập tức bạo phát sát khí.
"Cấu kết với Quỷ Thú?" Gã chất vấn Thuyết Thư Nhân.
"Đúng roài ~ "
Thuyết Thư Nhân cười híp mắt, nhìn sắc trời một chút, hai tay đột nhiên nhấc lên.
Thân thể Tín lập tức căng cứng, như lâm đại địch.
"Đại ca ca chớ khẩn trương, người ta sẽ không đánh với ngươi."
Thuyết Thư Nhân nũng nịu nói, hai tay đột nhiên chắp lại, đụng vào nhau, cánh tay lập tức vỡ nát.
Sau đó, một cái vòng xoáy không gian nho nhỏ từ giữa hai cánh tay vỡ nát hiện ra, từ từ biến lớn.
Thời gian không đến một hơi, vòng xoáy không gian đã cao tới nửa người.
"Truyền tống trận?"
"Muốn chạy?"
Con ngươi Tín ngưng tụ, muốn lao lên ngăn cản.
Thế nhưng đột nhiên phát hiện phương thiên địa nơi đây, đã hoàn toàn bị phong tỏa.
"Không chạy."
Thuyết Thư Nhân vừa cười vừa nói: "Người ta biết mình chạy không thoát, cho nên hiến tế một bộ thân ngoại hóa thân, định trụ vùng không gian nơi đây."
Y quay đầu nhìn về phía Thủ Dạ, "Cho dù ngươi có lực lượng Thái Hư, cho dù giờ phút này ngươi đã hoàn toàn khôi phục, thế nhưng muốn lập tức phá giải không gian dùng thân ngoại hóa thân hiến tế phóng cấm, đó là chuyện không thể nào."
"Cho nên, xem người ta biểu diễn đây!"
"Xuy xuy. . . "
Vừa mới dứt lời, bắt đầu từ lòng bàn chân, hóa thành vô số điểm sáng, dần dần tan biến.
Y không chút hoang mang dùng linh nguyên dẫn dắt trang giấy ở trong ngực ra, đưa vào bên trong vòng xoáy.
Kế tiếp là không gian giới chỉ nằm ở dưới đất.
"Đây là truyền tống trận đơn hướng."
Thuyết Thư Nhân hành động, vẫn không quên giải thích: "Hiện tại người ta chuyển tất cả mọi thứ sang một bên khác, có tức hay không?"
Thân thể đã tan biến đến phần hông, thế nhưng ngữ khí lại cực kỳ đắc ý, "Các ngươi không chiếm được Quỷ Thú, thân thể của ta, thậm chí ngay cả bảo vật cũng không chừa cho các ngươi một món."
"Oanh!"
Hư không vang vọng, trong nháy mắt xuất hiện mấy chục đạo vết nứt.
Tín dùng thân thể mãnh liệt va chạm.
Gã không thể trơ mắt nhìn Quỷ Thú phong ấn biến mất ở trước mặt mình được.
"Chu choa?"
Thuyết Thư Nhân kinh hãi than thở, "Lại một tên cao thủ?"
Y không ngờ mình dùng lực lượng hiến tế phong bế không gian, lại bị tên to con kia dùng mãng lực đụng băng liệt.
"Thân thể Vương Tọa?"
"Không, không phải. . . "
"Là linh thể đặc thù sao?"
Thuyết Thư Nhân trầm tư, bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Linh thể đặc thù. . . giỏi lắm sao?
Băng liệt thì băng liệt!
Có bản lĩnh, ngươi đi theo ta.
"Cố lên!"
Thuyết Thư Nhân khích lệ.
Thân thể đã tan biến đến ngực, y vẫn híp mắt cười tươi.
"Như vậy đi, người ta cho các ngươi một cơ hội."
"Ta lưu truyền tống trận lại cho các ngươi, đồng thời giải khai không gian phong bế. . . "
"Muốn bắt Quỷ Thú, cùng người ta vào đi ~"
"Xùy ~ "
Vừa dứt lời.
Cả người Thuyết Thư Nhân liền hóa thành điểm sáng, biến mất giữa phiến thiên địa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận