Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1799: Gọi Người (1)

"Cạch" một tiếng, Cấm Võ Lệnh rơi ngay trước mặt.
Giờ khắc này, khuôn mặt Khương Bố Y tựa như than nóng bên trong bếp lò, dùng tốc độ mắt trần cũng có thể thấy được đỏ lên.
"Làm càn!"
Ông ta quát mắng một tiếng, quần áo không gió tự bay, thánh lực ở giữa không trung hóa thành bàn tay cực lớn, muốn quất vào mặt tên Đằng Sơn Hải nói khoác không biết ngượng, không tôn trọng sư trưởng kia.
"Làm càn!"
Đằng Sơn Hải đồng dạng trừng to độc nhãn, nghiêm nghị quát to.
Y sao có thể không biết, một tát này là huyễn tượng Từ Tiểu Thụ bày ra để che mắt mình?
Cho dù thánh lực của đối phương sinh động như thật, nhưng Đằng Sơn Hải đỉnh lấy áp lực, cắn răng lấy ra một giọt thánh huyết khác, muốn ăn vào, lấy cương khắc cương.
Y đã chuẩn bị cho tình huống này rất lâu rồi!
"Làm càn!"
Hai người còn chưa kịp triển khai chiến đấu, phương xa đã truyền đến một tiếng quát vang.
Sau đó, lưu quang xẹt qua bầu trời, hóa thành thần kiếm Huyền Thương đâm vào giữa song phương, ngăn cách hai người.
Đằng Sơn Hải tay nâng thánh huyết bễ nghễ thiên hạ, Khương Bố Y trong cơn giận dữ chỉ muốn giáo huấn đối phương một phen, sau khi nhìn thấy một kiếm này, đồng loạt dừng lại, không dám vọng động.
"Tha Yêu Yêu?"
Từ Tiểu Thụ ở trong trạng thái tiêu thất nhìn thấy chuôi kiếm này, biết được mình không thể ở lâu.
Hắn bắt đầu xê dịch thân thể, cẩn thận từng li từng tí quan sát Khương Bố Y, xem ông ta có phát hiện mình ở trong trạng thái tiêu thất hành động hay không.
Đáp án hiển nhiên là không.
Từ Tiểu Thụ âm thầm vui mừng, lập tức tăng tốc bước chân, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Nơi này đã trở nên thập phần nguy hiểm, ba người đều có thù với mình, vạn nhất bị phát hiện, đến chết cũng không biết chết như thế nào.
Vừa rồi Đằng Sơn Hải biểu hiện quá tuyệt vời, kế hoạch phát triển vô cùng thuận lợi.
Khi đó Từ Tiểu Thụ đã muốn đi, để hai người kia liều mạng với nhau là được.
Nhưng Đằng Sơn Hải thời khắc cao quang sinh sinh khiến hắn dừng bước, lòng hiếu kỳ cùng bát quái chi hồn của nhân loại khiến cho Từ Tiểu Thụ không dời chân nổi, muốn nhìn xem Đằng Sơn Hải sẽ chết như thế nào.
Hiện tại không được.
Nếu còn không đi, tính mạng khó bảo đảm!
Cách hơn trăm dặm, Hư Không Thị vẫn còn đang bị khảm bên trong vết nứt không gian, nó không ngừng thôn phệ thánh lực xung quanh, muốn thoát khỏi giam cầm.
Từ Tiểu Thụ liếc mắt, muốn phối hợp chạy trốn.
Thế nhưng sau khi rời khỏi Khương Bố Y hơn trăm dặm, long lân Thánh Đế bỗng nhiên gia tốc, tần suất thậm chí vượt qua thời điểm diện thánh ở dưới biển sâu, điên cuồng loạn động.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ lập tức run lên, đây là ý gì?
Không phải đang cảnh cáo mình, chỉ cần bước thêm một bước, rời khỏi phiến khu vực này, Khương Bố Y lúc đầu không thể phát hiện ra mình, lập tức sẽ nhìn ra mánh khóe đi?
"Thánh. . ."
Nghĩ đến vị cách của Khương Bố Y, lại liếc nhìn Hư Không Thị đồng dạng giống như mình, đều bị vây trong khoảng cách trăm dặm, trong lòng Từ Tiểu Thụ đột nhiên trầm xuống.
Hắn mở rộng Cảm Giác, nắm chặt Mô Phỏng Giả biến thành bộ dáng Diệp Tiểu Thiên, sau đó vận dụng thuộc tính không gian, muốn kiểm tra tọa độ không gian phân bố nơi đây.
Không ngoài dự liệu!
Lấy Khương Bố Y làm trung tâm, phương viên trăm dặm xung quanh, điểm không gian lít nha lít nhít, tạo thành một cái lĩnh vực hình tròn, không kém giới vực của Diệp Tiểu Thiên là bao!
Mà lĩnh vực vô hình này, nếu như không sử dụng thuộc tính không gian, Từ Tiểu Thụ căn bản không thể nhìn ra!
"Giới vực?"
"Không! Đơn thuần dựa vào điểm không gian đến xem, nó đã hoàn toàn siêu việt giới vực, phải gọi là. . . Thánh Vực!"
"Bán Thánh tự thành một giới. . . cho nên, không còn bị Cầm Pháp Kết Giới dưới biển sâu áp chế, Khương Bố Y vừa đến, liền theo bản năng biến khu vực trăm dặm xung quanh thành một thế giới độc lập?"
"Trước khi ông ta tới, mình kịp thời vận dụng Tiêu Thất Thuật biến mất, Khương Bố Y khó mà phát hiện, nhưng nếu muốn rời khỏi thế giới này, trở về Hư Không Đảo. . ."
"Quá trình này khẳng định sẽ xuất hiện gợn sóng, cho dù nhỏ cỡ nào, Bán Thánh Khương Bố Y vẫn sẽ phát hiện ra, kế tiếp dùng thủ đoạn lôi đình khóa chặt vị trí của mình, sau đó. . . đánh chết?"
Nhìn điểm không gian tản ra thánh lực, trong chớp mắt, Từ Tiểu Thụ minh bạch mọi chuyện.
"Ực ực" một tiếng, hầu kết nhấp nhô, khắp khuôn mặt Từ Tiểu Thụ đều là nghĩ lại mà sợ.
Thời điểm tại Bạch Quật, Thuyết Thư Nhân đã có thể dùng phương pháp "Thiên đạo trục xuất", dưới tình huống tìm không thấy mình, dần dần thu hẹp phạm vi, ép mình hiện thân.
Đó là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ sử dụng Tiêu Thất Thuật bị khắc chế.
Chuyện này khiến hắn hiểu ra, Tiêu Thất Thuật cấp bậc này cũng không phải vô giải, chỉ cần dùng nhiều, chắc chắn sẽ có người tìm tới phương pháp khắc chế.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Bố Y vốn không quen không biết, hơn nữa còn là dưới tình huống không biết mình tồn tại, địch trong tối, ta ngoài sáng, đơn thuần dựa theo bản năng bản thánh liền có thể vây chết mình!
Từ Tiểu Thụ dám chắc, Khương Bố Y không phải cố tình vận dụng "Thánh Vực", là nơi có Bán Thánh, tự thành một giới mà thôi.
Một chiêu vô tâm, khiến cho hắn vô kế khả thi. . .
"Mẹ nó!"
Trong lòng phát điên, Từ Tiểu Thụ nắm lấy long lân Thánh Đế, không biết nên làm thế nào cho phải.
May mà Thủy Quỷ tặng cho mình long lân Thánh Đế, bằng không giờ phút này, mình đã gặp phải tai bay vạ gió, hơn nữa còn là tai hoạ ngập đầu!
Lại ngoái nhìn Hư Không Thị còn đang giãy dụa, Từ Tiểu Thụ càng hiểu ra nhiều chuyện hơn.
Có lẽ, cũng không phải Khương Bố Y khống chế lực lượng đạt tới đỉnh cao, mới khiến Hư Không Thị chỉ bị đánh ra ngoài trăm dặm, không phải xa xa ngàn dặm, vạn dặm.
Khi đó Khương Bố Y phất tay đánh ra một kích, Hư Không Thị bị oanh bay, đụng phải Thánh Vực vô hình.
Không phải sao, một đầu Hư Không Thị lớn như vậy, lúc này vẫn đang bị đính trên vách Thánh Vực vô hình, giãy dụa cầu sinh, liên tục thôn phệ thánh lực không biết từ đâu đến, muốn phá vỡ khống chế.
"Thánh Vực chính là một tấm mạng nhện thật lớn, nếu như ta nhảy vào, cho dù ở trong trạng thái tiêu thất, cũng sẽ bị dính chặt?"
"Cho dù không bị dính chặt, có thể thong dong thoát thân, thế nhưng Khương Bố Y thân là người dệt ra tấm lưới này, sao có thể không phát hiện được có người rời đi?"
Từ Tiểu Thụ hít thờ sâu, dằn xuống khẩn trương trong lòng, nắm lấy long lân Thánh Đế thu chân lại, yên lặng ẩn thân bên trong phương thiên địa này.
Hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện Tha Yêu Yêu có thể phá cục, dùng thân phận Hồng Y chấp đạo chúa tể, cưỡng ép ra lệnh Khương Bố Y thu hồi Thánh Vực.
Nhưng chuyện này, có khả năng sao?
Ánh mắt nhìn về phương xa, Tha Yêu Yêu mặc một bộ váy xanh, vai trắng hơn tuyết, sau khi ném ra Huyền Thương Thần Kiếm, ung dung không vội từ trên cửu thiên bay xuống.
Từ Tiểu Thụ tính toán khoảng cách, Tha Yêu Yêu là từ bên ngoài trăm dặm, trực tiếp bay tới.
Nói cách khác, nàng biết được Thánh Vực tồn tại, nhưng cũng không sợ bị Khương Bố Y phát hiện tung tích, cho nên trực tiếp xông vào chiến cuộc.
Nếu đúng là như thế, nàng muốn mang Đằng Sơn Hải rời đi, cũng không cần ra lệnh Khương Bố Y thu hồi Thánh Vực!
Trông cậy vào "Ngoài ý muốn" cùng "Trùng hợp", căn bản không thực tế!
"Ta xong. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận