Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 661: Rượu, Không Phải Dùng Để Tăng Can Đảm (1)

Đông Vực, còn được gọi là Kiếm Thần Thiên.
Bên trong Kiếm Thần Thiên, phân ra một trăm lẻ tám giới.
Trong một giới, có vô số quận thành, lần lượt xếp theo thượng, trung, hạ.
Trong một trăm lẻ tám giới Đông Vực, Đông Thiên Giới tương đối nổi danh.
Đông Thiên Vương Thành nằm ở vị trí trung tâm.
Tuy nói là "thành", thế nhưng diện tích của nó đã gần bằng với một quận.
Đông Thiên Vương Thành có linh trận truyền tống thông hướng ba mươi sáu thượng quận Đông Thiên Giới.
Thế nhưng trước mắt vẫn chưa bố trí truyền tống trận thông hướng hạ quận, ví dụ như Thiên Tang Quận.
Cho nên, người Trung Vực muốn tiến về Bạch Quật, nhất định phải sử dụng truyền tống trận tại các giới khác, đi đến Đông Thiên Vương Thành.
Sau đó mới từ Đông Thiên Vương Thành sử dụng truyền tống trận đến Thanh Long Quận, bởi vì Thanh Long Quận là thượng quận cách Bạch Quật gần nhất.
Kế tiếp, tự mình phi hành.
Mới có thể đến.
. . .
Thanh Long Quận.
Thanh Long Thành.
Một quán rượu nằm sâu trong hẻm nhỏ.
Lão nhân khô gầy đội nón lá ngồi một mình trước cái bàn vuông.
Từng chén từng chén.
Tốc độ hâm rượu của tiểu nhị, thậm chí còn không nhanh bằng tốc độ ông ta nốc rượu vào cổ họng.
"Khách quan, đây đã là ấm thứ mười ba rồi, ngài có cần nghỉ ngơi một chút hay không. . . "
Thấy bầu rượu cuối cùng đã hâm xong, tiểu nhị nhịn không được nhắc nhở.
Y để bầu rượu xuống, đứng dậy duỗi lưng một cái, lắc lắc cổ, chỗ xương cổ lập tức vang lên tiếng kêu răng rắc.
Thời gian dài duy trì tư thế hâm rượu.
Hiện tại y ngồi cũng đã không ngồi nổi.
Lão đầu đội nón lá kia, vậy mà có thể liên tục uống, uống đến bây giờ.
"Đây chính là liệt tửu nổi danh nhất Thanh Long Quận, Thanh Long Ẩm a!"
Tiểu nhị bó tay rồi.
Người khác tới uống rượu, bình thường đều chỉ gọi nửa ấm.
Hai ba chén vào bụng, cho dù là người có tửu lượng tốt, cũng không chống nổi.
Lão đầu này. . .
Mười ba ấm!
"Khách quan?"
Nhìn thấy lão giả trầm mặc không nói, tiểu nhị nhịn không được lần nữa hô lên.
"Mang rượu tới."
Lão đầu đội nón lá dùng ngón tay gõ bàn, hơi ngước đầu lên, liếc mắt nhìn y.
Tiểu nhị lập tức hạ thấp ánh mắt.
Quầng thâm lớn như vậy. . .
Tướng mạo đáng sợ như thế. . .
Nếu không phải nhìn không dễ chọc.
Nói không chừng hiện tại y đã đuổi lão đầu quái gở này ra ngoài.
"Cũng không biết có tiền thưởng hay không."
"Thanh Long Ẩm đắt lắm đấy!"
Cúi người ngồi xuống ghế, tiếp tục hâm rượu, trong lòng tiểu nhị khổ không kể xiết.
Hôm nay Thanh Long Quận có đại sự. . .
Kỳ thật cũng không tính là chuyện lớn gì.
Chẳng qua là có tin tức Bạch Y ở Trung Vực muốn đến Bạch Quật, xế chiều sẽ tới.
Mà người dẫn đầu đội ngũ, chính là một trong thất Kiếm Tiên, Vô Nguyệt Kiếm Tiên.
Kiếm Tiên đó!
Tại Đông Vực Kiếm Thần Thiên, danh xưng kia đại biểu cho chí cao vô thượng, sánh ngang với thần.
Bắt đầu từ hôm qua, khi tin tức truyền đến, truyền tống trận cơ hồ bị vây không lọt một giọt nước, người đông như kiến.
Cho dù Cấm Vệ Quân Thanh Long Thành đã tận lực sơ tán đám người.
Thế nhưng vô ích.
Kiếm Tiên!
Một trong thất Kiếm Tiên bằng xương bằng thịt!
Thử hỏi kiếm tu, Luyện Linh Sư Đông Vực, có ai không muốn tận mắt nhìn một lần?
Cho dù là lão bản, hai ngày trước cũng đã thu xếp đi mở rộng tầm mắt rồi.
Để lại một mình mình lẻ loi cô quạnh, trông coi quán rượu ngày thường không có khách, còn nói cái gì mà cho có không khí kinh doanh.
Nhưng hôm nay đúng là kỳ quái.
Quán nát nằm sâu trong hẻm nhỏ, ngoại trừ khách quen, căn bản sẽ không có người đến uống rượu, vậy mà trưa hôm này lại có một vị khách nhân kỳ quái đến.
"Mười ba ấm Thanh Long Ẩm. . . "
Tiểu nhị thở dài.
Nếu như vị khách nhân này quỵt nợ.
Vậy phần công việc này y cũng không cần làm nữa.
Nói không chừng, mất việc là nhẹ.
Bị lão bản phát hiện mình làm thất thoát mười ba bình rượu ngon, ngay cả mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
"Cạch cạch."
Âm thanh gõ bàn lại thúc giục.
Tiểu nhị run lên, không dám suy nghĩ lung tung.
"Ấy ấy, khách quan chớ vội, sắp rồi sắp rồi."
"Thanh Long Ẩm nhất định phải hâm nóng mới ngon, ấm ấm vô vị!"
Tiểu nhị trả lời, trong đầu lại oán thán.
"Uống chết ngươi!"
"Hâm nóng Thanh Long Ẩm, liệt tửu hậu kình trực tiếp tăng lên."
"Người thường một ngày có thể uống ba chén, thế nhưng nếu như uống Thanh Long Ẩm hâm nóng, chỉ cần nửa chén liền trực tiếp quỳ!"
"Cốc cốc cốc."
Âm thanh thúc giục lại vang lên.
Lần này tiểu nhị nghe rất rõ ràng.
Âm thanh kia, tựa hồ không phải từ chỗ lão đầu truyền tới?
Y ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy bên trong quán rượu rách rưới, nguyên bản chỉ có một vị khách nhân.
Chẳng biết từ khi nào, lại có thêm một người.
Người kia kéo ghế, cách một đường đi nhỏ, ngồi xuống đối lưng với lão đầu.
"Lại có người đến?"
Tiểu nhị phiền muộn.
Lúc này, còn có người đến quán rượu vô danh, không đi nhìn Thất Kiếm Tiên?
"Vị khách quan kia, có gì phân phó?"
Tiểu nhị không dám thất lễ, nhìn nam tử bẩn thỉu, cao giọng hỏi.
"Hạ rượu, mấy phần thịt bò chín."
Âm thanh khàn khàn giống như cái cưa kẽo kẹt vang lên.
Toàn thân tiểu nhị nổi da gà.
Âm thanh kia. . .
Người này. . .
Ngọa tào!
Hôm nay mở cửa không coi ngày a!
Trong lòng hiếu kỳ muốn nhìn khuôn mặt đại thúc.
Nhưng đầu tóc tán loạn rũ cụp giống như mấy năm chưa gội, hoàn toàn che khuất ánh mắt tiểu nhị.
Ánh mắt trượt xuống, nhìn thấy bên chân đại thúc lôi thôi có một cái bao tải.
"Bên trong chứa thứ gì?"
"Cái túi lớn như vậy, thế mà tiến vào lại không phát ra một chút âm thanh nào. . . "
Tiểu Nhị nghĩ bâng quơ.
Thật lâu, mới hồi phục tinh thần, hỏi: "Khách, khách quan, ngài vẫn chưa gọi rượu? Làm sao hạ?"
"Không phải hạ rượu ta, mà là hắn."
Đại thúc lôi thôi quay đầu, khẽ vươn tay, chỉ hướng lão đầu đội nón lá.
Lần này, tiểu nhị khẽ giật mình.
Bốn ngón tay?
Y nhạy cảm phát hiện, ngón tay cái của đại thúc lôi thôi, đã bị đoạn đến tận gốc.
Bốn ngón đưa lên, nhìn tới, muốn không chú ý cũng khó.
Lập tức thu hồi ánh mắt.
Tiểu nhị biết, anh tài Thanh Long Quận xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Đại thúc lôi thôi nhục thân không trọn vẹn trước mắt, có lẽ lúc còn trẻ, là một người ngang tàng.
Nếu như mình thất lễ nhìn chằm chằm chỗ thiếu hụt của người ta, cho dù mình bị người kia giết, lão bản cũng sẽ đưa thi thể mình ra ngoài, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Rượu, rượu của ông ấy?"
Tiểu nhị cà lăm, giật mình nói: "Không được đâu. . . "
"Có gì mà không được, hắn uống quá nhiều rồi."
Đại thúc lôi thôi cười, vén tóc lên, lộ ra phần quai hàm.
Tiểu nhị thất thần.
"Vết sẹo thật lớn. . . "
Chỉ thấy phần cổ đại thúc lôi thôi, có một vết sẹo to lớn cơ hồ vòng quanh toàn bộ cái cổ.
Chỉ cần nhìn sơ qua, không khó tưởng tượng sinh mệnh lực người này ương ngạnh đến cỡ nào.
Kinh lịch qua thương thế gần như đầu thân đứt lìa, người kia vậy mà có thể khôi phục, chỉ lưu lại một vết sẹo to. . .
"Đây là tiền thưởng."
Đại thúc lôi thôi ném qua một túi linh tệ, cắt đứt tiểu nhị trầm tư, nói: "Chú ý ánh mắt của ngươi."
"A a. . . "
"Vâng vâng vâng."
Tiểu nhị cuống quít tiếp lấy túi tiền, lập tức cúi đầu xuống rời đi, "Được được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận