Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1176: Chói Mắt (2)

Người đeo mặt nạ váy đỏ muốn đoạt mắt.
Vậy thì nhất định phải tác dụng vào mắt.
Quang mang muốn ảnh hưởng đến mắt.
Ánh mắt nàng nhất định phải nhìn theo.
Mà đây, chính là cơ hội của Tam Yếm Đồng Mục.
"Chuyển Ý Khổng!"
Không quan tâm tu vi chênh lệch, Khương Nhàn hướng thẳng tới cường giả Trảm Đạo nơi xa, cưỡng ép thi triển ra năng lực chung cực của Tam Yếm Đồng Mục: Chuyển Ý Khổng.
Loại lực lượng thao túng nhân linh kia, hoàn toàn siêu thoát bên ngoài Thiên Đạo.
Cho dù tu vi cảnh giới sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả khống chế, nhưng cũng có thể làm giống như người đeo mặt nạ áo bào xanh, cưỡng ép dùng Thập Tự Dị Đồng đối kháng thánh lực.
Chỉ cần bỏ ra đại giới, liền có thể triệt tiêu.
Xoát một cái.
Chùm sáng màu trắng bắn tới Tam Yếm Đồng Mục chớp mắt dừng lại, khoảng cách tới mặt Khương Nhàn, chỉ trong gang tấc.
Mà Khương Nhàn một đầu tóc xanh bỗng nhiên hóa bạc, mặt như ông lão, Tam Yếm Đồng Mục xoay chuyển ở trong hốc mắt, nhìn thẳng tới Hoa Tiên Mâu đang nhìn về phía y.
Bạch quang trong tay người đeo mặt nạ váy đỏ bỗng nhiên yếu bớt, hai mắt trong nháy mắt trống rỗng, vô thần bắt đầu nỉ non lên cái gì.
"Diêm Vương. . ."
Một bên.
Cơ hồ trong chớp mắt Khương Nhàn thi triển Chuyển Ý Khổng ấy, người đeo mặt nạ áo bào xanh liền động.
Y cầm linh kiếm trong tay, chém ngang một kiếm.
Kiếm quang xé rách bóng đêm, lướt qua cổ Khương Nhàn.
"Phanh!"
"Bành!"
Đúng lúc này, trên cổ Khương Nhàn cùng vị trí phía sau bị kiếm khí chém ra, đồng thời nổ tung.
Nhưng lại không thấy nửa điểm huyết sắc.
Thần sắc người đeo mặt nạ áo bào xanh khẽ giật mình, đột nhiên ý thức được chuyện gì.
"Thánh Tượng. . ."
Không sai.
Đây là thánh lực!
Trảm Đạo tiện tay một kích, linh khí phòng hộ đã không còn, Khương Nhàn chỉ còn lại nhục thân, căn bản không đỡ được.
Nhưng một tích tắc này, Khương Nhàn vẫn tiếp tục vận chuyển Tam Yếm Đồng Mục, thậm chí không chút buông lỏng, trên người bị một kiếm chém qua, xuất hiện sương mù màu trắng.
Một thân sương trắng.
Từ Tiểu Thụ trốn ở hậu phương chiến trường, bắp chân nhất thời không nhịn được run lên.
Vào thời khắc này, ánh mắt hắn nhìn về phía sương trắng, lại có cảm xúc muốn cúi đầu sám hối tội ác, bởi vì dùng ánh mắt tiết độc thần minh.
Thậm chí, hắn còn bắt đầu sinh lòng phủ phục, muốn quỳ bái.
Nhưng tình huống như vậy, tựa hồ có chút giống huyễn cảnh Khí Thôn Sơn Hà lúc đó?
Cơ hồ trong nháy mắt cảm xúc biến hóa, khí thế toàn thân Từ Tiểu Thụ liền tăng cao, đối kháng uy lực kinh khủng từ trên người Khương Nhàn tản ra, thẳng tắp đứng đấy.
Hậu phương chiến trường không phải trung tâm, Từ Tiểu Thụ đương nhiên có thể làm được như thế.
Thế nhưng người đeo mặt nạ áo bào xanh ở trong cục, lại hoàn toàn không làm được.
Trong nháy mắt sương trắng bốc lên, xương bánh chè của y "bành" một tiếng vỡ nát, toàn bộ bắp chân bị oanh thành mảnh vụn.
Trong nháy mắt nửa người dưới biến mất, cho dù y kiệt lực ngẩng đầu, thế nhưng dưới uy áp sương trắng Thánh Tượng kinh khủng, đầu lâu tựa hồ muốn rạn nứt, bị ép tới dán sâu vào trong đất.
"Rầm rầm rầm!"
Khu vực xung quanh Thiên Kỳ Lâm tựa hồ giống như tận thế, vạn vật đồng loạt hạ xuống hơn một trượng.
Mà trong lúc đó.
Trên người Khương Nhàn, Thánh Tượng thậm chí còn chưa bắt đầu ngưng hình.
Xuất hiện, chỉ là sương trắng trước khi Thánh Tượng ngưng tụ.
Nhưng đó là thánh lực!
Là nhân tố không thể kháng cự, siêu thoát thiên đạo!
Là "suy kiếp" tại thế giới phàm tục!
Đó là toàn bộ tai ách cộng lại, là khởi nguồn tân sinh, là phía trước hỗn độn, không có về sau, không tại ngũ hành, không trong lục đạo.
"Thánh" giả, trên phàm, dưới Thần.
"Thánh" chỉ có thể gọi bằng cách khác, không thể gọi thẳng.
Đây là một loại lực lượng không thể diễn tả bằng ngôn từ, phàm tục dùng "Thánh" đến cách gọi nó, ý nghĩa siêu thoát, nhưng thật muốn người giải thích "Thánh", lại không ai có thể giải thích được.
Thánh Tượng vừa ra, chiến cục hoàn toàn thay đổi.
Người đeo mặt nạ áo bào xanh chỉ còn lại nửa cái thân thể, ngàn phòng vạn phòng, thế nhưng vẫn bị ép vào trong đất.
Người đeo mặt nạ váy đỏ bị Tam Yếm Đồng Mục hoàn toàn khống chế lại, không thể cúi đầu tước Thánh Nhân, lúc này đang từng chút toái diệt, tiêu vong.
Bản thể Khương Nhàn đương nhiên cũng không gánh nổi vĩ lực như thế.
Nhưng mà, trong lúc thân thể bị hủ hóa, sương trắng Thánh Tượng cũng đang chữa trị cho y.
Đây chính là lực lượng huyết mạch, là lực lượng của truyền nhân Bán Thánh, là át chủ bài cuối cùng không sợ phong hiểm.
Từ Tiểu Thụ ở trong trạng thái tiêu thất cũng gần như không gánh được.
Trong quá trình cắn răng liều mạng chống cự, hắn mới thông suốt bừng tỉnh, phản ứng lại, nguyên lai Tiêu Thất Thuật không phải vô địch.
Thánh lực có thể ảnh hưởng đến hắn, cho dù hắn ở trong trạng thái tiêu thất.
Mà hiện tại hắn thừa nhận, chỉ là thánh đạo vĩ lực dư ba chiến đấu bị Tiêu Thất Thuật suy yếu qua.
Nếu như. . .
Trực tiếp đối mặt thì sao?
Từ Tiểu Thụ không dám tiếp tục vọng tưởng.
Giờ khắc này, cho dù hắn cắn răng chống đỡ, cũng đã sắp bị thánh đạo vĩ lực ép thành con tôm, đầu một chút cũng không ngẩng lên được.
Nhưng không sao.
Cảm Giác vẫn có thể truyền tới hình tượng nơi xa.
Mặc dù vặn vẹo, mơ hồ.
Nhưng vẫn có lúc rõ ràng.
Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy Khương Nhàn đang thống khổ cùng hưởng thụ hai loại trạng thái hoán đổi qua qua lại lại, biết được đó là đại giới thi triển thánh lực cùng thánh lực trị liệu đang hỗ trợ lẫn nhau.
Cũng nhìn thấy Lệ Song Hành giả bị khảm xuống lòng đất, nửa thân thể cơ hồ muốn rạn nứt.
Càng thấy được Thuyết Thư Nhân giả tan biến ở trong hư không, hóa thành tro tàn. . .
"Chết?"
Từ Tiểu Thụ rùng mình.
Nói đùa đấy à?
Ngươi là Trảm Đạo!
Đánh đấm một hồi, người ta vừa mở Thánh Tượng, ngươi liền bay màu?
Diêm Vương, sao có thể không phòng bị một thức này?
Các ngươi một mực đề phòng, không phải chính là lực lượng Thánh Nhân có thể xuất hiện ở trên người Khương Nhàn hay sao?
Từ Tiểu Thụ kiệt lực quan sát tình huống bên trong sương trắng Thánh Tượng, nhưng ngoại trừ thân ảnh cao lớn mơ hồ ra, hoàn toàn không thấy gì khác.
Hắn dường như thấy được Thần Ma ba đầu sáu tay, lại giống như thấy được Bồ Tát thương xót chúng sinh, thậm chí thấy được một lão ông bình thường tới cực điểm. . .
Thánh?
Đây chính là Thánh?
Còn không kịp phản ứng, những gì vừa rồi nhìn thấy, toàn bộ lãng quên.
"Thế này, liền kết thúc?"
Tư duy Từ Tiểu Thụ không có nửa điểm trì trệ, hắn vẫn tiếp tục nhìn chăm chú Thánh Tượng.
Lần này, hắn ở trong sương trắng Thánh Tượng, thấy được một điểm đỏ thẫm.
"Không, còn chưa kết thúc!"
Trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến, Thuyết Thư Nhân giả rõ ràng đã bị Khương Nhàn dùng Tam Yếm Đồng Mục thao túng, bởi vì không cúi đầu mà chết.
Nhưng giờ khắc này, ở phía sau Khương Nhàn, lại xuất hiện một tên Thuyết Thư giả!
"Khương Nhàn, thao túng nhầm người?"
Một tích tắc này, trong lòng Từ Tiểu Thụ dâng lên ý nghĩ như thế.
Không ai có thể giúp hắn giải đáp nghi hoặc.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, thời điểm Thuyết Thư giả thứ hai xuất hiện, là ngay phía sau Khương Nhàn.
Hai tay nàng bị lực lượng màu vàng bao phủ, trên đó tản ra hương vị thời không, tựa hồ đến từ một cái thế giới khác, đưa tay chảm vào cổ Khương Nhàn, hoàn toàn không bị thánh lực thế giới này ảnh hưởng.
Sau đó, tay nàng khẽ động.
"Rắc!"
Đầu Khương Nhàn xoay một trăm tám mươi độ về phía sau, Tam Yếm Đồng Mục trong nháy mắt mất đi tiêu điểm, thần sắc đau nhức cùng khoái hoạt đồng dạng ngưng lại.
Mặt Thuyết Thư giả rất gần, dán chặt vào trán Khương Nhàn.
Bên trong Hoa Tiên Mâu màu hồng phấn yêu dã, ngàn vạn đóa hoa nở rộ, chùm sáng trắng trong tay hung hăng đâm vào hốc mắt Khương Nhàn.
"Aaa!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại, bóng đêm nhiễm hồng.
Chỉ nghe một đạo âm thanh phiêu miễu nhu hòa giống như đến từ thế giới khác, tựa như mẫu thân đang dỗ hài tử, lẩm bẩm nói nhỏ lấy:
"Kiên trì, ngươi vẫn chưa chết, đừng từ bỏ. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận