Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 701: Quỷ Thú Thẩm Phán, Ta Cự Tuyệt! (2)

"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."
"Nhận nghi kỵ, điểm bị động, +1."
"Nhận khẳng định, điểm bị động, +1."
"Nhận phỏng đoán, điểm bị động, +1."
". . . "
Cột tin tức giống như nổi điên, tin tức liên tục nhảy lên không gián đoạn.
Từ Tiểu Thụ xoay người, nhìn thấy Hồng Y Thủ Dạ lơ lửng giữa không trung, một mặt không thể tin nhìn chằm chằm mình.
Hắn lập tức ý thức được, sự tình có biến.
"Đại sự không ổn!"
Từ hàng loạt tin tức này đến xem, cho dù bình thường Thủ Dạ đối tốt với mình.
Giờ khắc này, không thể nghi ngờ, ông ta nhất định đã khẳng định mình và Hôi Vụ Nhân là cùng một bọn.
"Nhưng sự tình không phải như vậy a!"
Từ Tiểu Thụ hò hét ở trong lòng.
Hắn không phải Quỷ Thú.
Cũng không phải Quỷ Thú Ký Thể.
Tuy nhiên hiện tại Tham Thần vẫn đang nghịch cá ở trong Nguyên Phủ của hắn.
Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng mình quả thật có một chút liên hệ với Quỷ Thú.
Không đến mức thiên ti vạn lũ giống như những gì Thủ Dạ đang nghĩ.
Nhưng, Hôi Vụ Nhân cùng mình xuất hiện, hơn nữa còn gần như đồng thời xuất hiện.
Cho dù sau khi đi ra nó không nói lung tung, thế nhưng Thủ Dạ "mắt thấy là thật", cho dù mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Từ Tiểu Thụ. . . "
Giờ phút này lực chú ý của Thủ Dạ không đặt trên người Hôi Vụ Nhân.
Trong lòng ông ta, mức độ nguy hiểm của Từ Tiểu Thụ, so với Hôi Vụ Nhân, không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần.
Ông ta siết chặt nắm đấm, hít thở thật sâu, lần nữa chắp tay sau lưng, đè xuống sát ý trong lòng, hờ hững nói: "Ngươi, còn gì để nói?"
"Nhận chờ đợi, điểm bị động, +1."
Chờ đợi?
Chờ chết đấy à!
Từ Tiểu Thụ không dám sơ sót, đầu óc điên cuồng vận chuyển.
Nhưng nghĩ một hồi liền phát hiện.
Nếu như mình là Hồng Y Thủ Dạ, giờ phút này sẽ không tin thêm một lời nào của Từ Tiểu Thụ am hiểu quỷ biện.
"Ta. . . "
"Ngươi có quyền giữ im lặng."
Thủ Dạ lạnh giọng ngắt lời, nói: "Kể từ giờ phút này những lời ngươi nói, sẽ trở thành chứng cứ trong tù ngục Hồng Y."
"Tù ngục?"
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Hắn không ngờ sự tình đã nghiêm trọng đến mức này.
Tù ngục Hồng Y.
Đó là nơi chuyên giam giữ Quỷ Thú cùng Quỷ Thú Ký Thể!
Nếu mình tiến vào chỗ đó, còn ra được sao?
Cho dù bạo phát khẩu tài, có thể giải thích hết mọi chuyện.
Cho dù đầu óc toàn bộ Hồng Y đều bị cửa kẹp, đầu não một mảnh hỗn độn.
Tham Thần ở trong Nguyên Phủ của mình. . .
Giải thích thế nào?
Vô giải!
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ ý thức được mình phạm sai lầm.
Hắn không nên tiếp nhận Tham Thần.
Vừa rời khỏi Linh Cung, nhất thời tự ngạo tự đại, khiến hắn tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay kia.
Lúc đó còn đần độn cho rằng vấn đề không lớn, chỉ cần không ký kết khế ước, liền có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nhưng ở Tiêu Đường Đường, Tân Cô Cô bên kia xem ra. . .
Không có chuyện đó!
Bởi vì mình tiếp nhận Tham Thần, Tân Cô Cô mới có thể đồng ý trợ giúp mình?
Bọn họ đã sớm biết.
Một khi mình chạm đến sợi tơ hồng Quỷ Thú, liền khó toàn thân trở ra.
Một khi đã nói dối, liền cần đến vô số lời nói dối đến bồi khuyết.
Sự việc bại lộ, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mà một khi sự tình bại lộ, mình liền bị kéo lên chiếc thuyền hải tặc Quỷ Thú, vô luận có nguyện ý hay không.
Từ Tiểu Thụ híp mắt lại.
Hắn hiểu ra.
Trên thế giới này, người thông minh không chỉ có một mình hắn.
Một mực mắt cao hơn đầu, tự cho là đã tính toán tất cả mọi người.
Kết quả bất quá chỉ thoát khỏi một cái lồng nhỏ, rơi vào một cái hố lớn hơn mà thôi.
Thế nhưng. . .
"Không phải!"
Chỉ có bản thân Từ Tiểu Thụ rõ ràng nhất.
Hắn tiếp nhận Tham Thần, không giống như những gì Thủ Dạ nghĩ.
Càng không phải Tiêu Đường Đường, Tân Cô Cô có thể tính xa như vậy.
Chỉ bởi vì cảm thấy mình có nắm chắc. . .
Chỉ bởi vì. . .
Chơi vui?
Hiếu kỳ?
Thở dài một hơi, Từ Tiểu Thụ cười không ra tiếng.
Tự phụ khinh người.
Lòng hiếu kỳ, hại chết mèo a!
"Ta không có gì giải thích."
Hắn ngẩng đầu, thần sắc trang nghiêm nhìn Thủ Dạ, đột nhiên rút danh kiếm Diễm Mãng ra, nói: "Thế nhưng thời điểm thanh kiếm này xuất thế, ta đã nói với ngài."
"Giống như ngài nói Hồng Y có chính nghĩa của Hồng Y, Từ Tiểu Thụ ta, cũng có."
Lườm Hôi Vụ Nhân lén lén lút lút lui ra phía sau, Từ Tiểu Thụ lắc đầu than nhẹ.
"Sự tình thương thiên hại lý, ta sẽ không làm!"
"Nhưng chính nghĩa của ta, đạo của ta, ta sẽ tự mình thăm dò."
"Ta không tín nhiệm ai cả!"
Từ Tiểu Thụ vỗ ngực, "Ta chỉ tin thứ ta nhìn thấy, nghe được, dụng tâm cảm nhận. . . mọi thứ!"
Trong lúc kết giao với Tân Cô Cô, hắn nhìn thấy được tình cảm của Quỷ Thú.
Cho dù có trao đổi lợi ích làm tiền đề.
Nhưng một đoạn thời khắc, trong mắt đối phương hiện ra khát khao tự do, khát vọng bình an, cùng bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lựa chọn tiếp tục chiến đấu.
Từ Tiểu Thụ đều cảm nhận được.
Thân, không cách nào tương liên.
Tâm, lại có thể tương thông.
Phương pháp giao lưu linh hồn, cũng không phải là chuyện hư ảo.
Từ Tiểu Thụ hắn đã thấy được, sao có thể làm như không thấy?
Quỷ Thú có tình cảm, đây là sự thật không thể bác bỏ.
Mà thái độ Hồng Y đối với Quỷ Thú, quá kiên quyết.
Chủng tộc diệt tuyệt!
Loại cách làm cực đoan này, Từ Tiểu Thụ không dám gật bừa, cũng không thể nào tiếp thu được.
Người có thiện ác, Quỷ Thú cũng như thế.
Sao có thể bởi vì một vài Quỷ Thú tà ác làm chuyện người người oán tránh, mà giết luôn những tồn tại thiện lương có tình cảm kia?
Mạc Mạt như thế.
Tiểu Tham Thần không biết thế gian thiện ác, cũng như vậy.
Lấp không bằng khai thông.
Một mực ngăn chặn, chỉ sẽ bức bách những tồn tại thiện lương kia, cuối cùng bất đắc dĩ, lựa chọn đứng dậy phản kháng.
Kết quả sẽ thế nào?
Không cần nói cũng biết. . .
"Hô!"
Thở dài một hơi, kỳ thật Từ Tiểu Thụ không hận cách làm của Hồng Y.
Mọi thứ đều có lý do tồn tại của nó.
Nhưng hắn không tán đồng, cho nên lựa chọn tự mình khám phá thế giới này.
Nếu như cuối đường đụng vách.
Nếu như hắn đi nhầm.
Hắn nhận.
Nhưng ít ra, từ trước mắt đến xem, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình không có đi sai.
Hiện tại sau khi nghĩ rõ ràng, hắn lại cảm thấy vui vì khi đó mình đã tiếp nhận Tham Thần.
Bởi vì như thế, hắn mới có thể thành lập một sợi dây ràng buộc cùng Quỷ Thú.
Mới có thể tìm hiểu bọn chúng sâu hơn.
Hiện nay.
Thứ duy nhất không cách nào kháng cự, chính là quy tắc đã bám rễ ở trong nhân thế.
Cho dù là thói xấu, Từ Tiểu Thụ hắn cũng vô pháp trực tiếp phản kháng.
Cho nên nói.
Những lời lên án tồn tại ở trong nhân thế, xét đến cùng, đều là bởi vì năng lực bản thân người trong cuộc không đủ.
"Nếu như, ta là người chế định quy tắc. . . "
"Nếu như, ta là người chấp cờ. . . "
Từ Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm, lại đẩy ngã hết thảy suy nghĩ.
Không có nếu như.
Phóng tầm mắt nhìn tới, quang minh ở trước mắt, chính là tương lai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận