Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1649: Ta Muốn Sống! (1)

"Thủ Dạ!"
Tha Yêu Yêu nghiêm nghị quát lên, sắc mặt âm trầm bất định.
Nàng không biết Thủ Dạ đã trải qua chuyện gì, nhưng người sắp chết, tâm ma quấy phá, đây là sự tình tình có thể hiểu được.
Khác với ngày thường, hiện tại Tha Yêu Yêu đã biết được, sự tồn tại của Từ Tiểu Thụ ở trong lòng Thủ Dạ, tựa như tâm ma.
Có lẽ bởi vì sắp chết, Thủ Dạ nghĩ đến những lời Từ Tiểu Thụ nói lúc trước, bị kích thích?
Cũng có thể thời điểm rơi vào trong tay Diêm Vương Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền đã nói với y mấy lời?
Nhớ đến lúc ở trên Cô Âm Nhai, Hoàng Tuyền muốn làm một trận giao dịch với mình, cho dù trong lòng Tha Yêu Yêu không tin, nhưng vẫn hoài nghi có phải Diêm Vương đã biết được một chút gì rồi hay không.
Nàng thậm chí nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Thủ Dạ sắp rơi xuống vực sâu tử vong, phát hiện ra một chút bí mật giấu ở nơi tận cùng ký ức, khiến cho đầu óc y lúc này trở nên hỗn độn.
Thế nhưng thân là người sống sót duy nhất trong nhóm thí nghiệm đầu tiên, nếu không phải tình huống cực đoan, Thủ Dạ tuyệt đối không thể chết.
Đương nhiên, y cũng không thể đứng ở mặt đối lập Thánh Thần Điện. . .
"Tỉnh! Thủ Dạ!
"Ngươi ngoại trừ là Thủ Dạ, còn có thể là ai?"
Tha Yêu Yêu lớn tiếng quát lấy, cho dù cảm nhận được lực hút của bóng nước đã mạnh hơn, thế nhưng giờ phút này nàng cũng không dám tùy tiện thả Thủ Dạ ra.
"Mặc kệ Diêm Vương Hoàng Tuyền đã nói với ngươi chuyện gì, thế nhưng ngươi có thể tin sao?
"Ngươi lúc nào dễ dàng tin tưởng lời nói của địch nhân như vậy?
"Ngươi nói cần bắt Từ Tiểu Thụ lại, ta lưu tâm, ta đã nắm giữ hành tung của hắn, rất nhanh thôi hắn liền sẽ sa lưới.
"Đến lúc đó, ta giao người cho ngươi thẩm vấn, ngươi muốn hỏi chuyện gì, ngươi muốn đáp án thế nào, hết thảy đều cho ngươi, cho nên. . .
"Tỉnh! Thủ Dạ!"
Lời nói tựa như thể hồ quán đỉnh, ẩn hàm lực lượng cảm xúc dẫn đạo, khiến cho Thủ Dạ như bị giội một gáo nước lạnh, linh hồn run lên, chợt yên tĩnh lại.
Đúng vậy, ta chỉ là Thủ Dạ, chỉ thế thôi. . .
Suy nghĩ như vậy vừa mới lóe lên, Từ Tiểu Thụ, Tinh Dạ, Vô Nguyệt tiền bối các loại hình tượng liền mãnh liệt xuất hiện, hai mắt Thủ Dạ lập tức khôi phục linh quang.
Ông ta chuyển mắt, phát hiện Huyền Thương Thần Kiếm không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Tha Yêu Yêu.
Kiếm đã ra khỏi vỏ, không thấy phong mang.
Nhưng, trực chỉ lòng người!
Thủ Dạ nặng nề nhắm mắt lại.
Không phải nói người Thánh Thần Điện, tuyệt đối sẽ không xuất thủ với người mình ư, hiện tại, là vì sao?
Dùng Tình Kiếm Thuật dẫn dắt ta, muốn để ta trở về "Quỹ đạo"?
Thế nhưng, trễ rồi!
Tinh Dạ nói thế nào, Quỷ Thú Lộ Kha nói thế nào, Vô Nguyệt tiền bối tao ngộ, lại giải thích thế nào?
"Tha Kiếm Tiên, người sắp. . ." Thủ Dạ trở nên an tĩnh lại, thở dài lên tiếng, "Người sắp chết, tâm ma loạn thần, để ngài chê cười."
Thần sắc Tha Yêu Yêu đạm mạc, nhìn Thủ Dạ khôi phục bình tĩnh, vẫn có chút tâm thần không yên.
Đủ loại dị tượng có thể dùng một lời che giấu, thế nhưng câu hỏi vừa rồi của Thủ Dạ, chẳng phải đang chỉ hướng trước khi y chết, thật nhớ lại chuyện gì?
Bên trong biển sâu lạnh lẽo, Tha Yêu Yêu bỗng nhiên lâm vào lựa chọn lưỡng nan.
Lý tính nói cho nàng biết, nếu như Thủ Dạ thật nhớ lại, sau khi tín ngưỡng kiên định như vậy sụp đổ, rất có thể sẽ đi đến một cái cực đoan khác.
Như vậy lựa chọn tốt nhất giờ phút này, chính là một kiếm trảm sát.
Nhưng cảm tính cũng nói cho nàng biết, không thể giết Thủ Dạ, có nhiều chuyện hiện tại không thể bình tâm tĩnh khí trao đổi với Thủ Dạ, những bí mật kia, càng không thể nói cho người không đủ vị cách như y biết.
Mặc dù Thủ Dạ phát sinh dị thường, thế nhưng cũng không đáng chết dưới kiếm Thánh Thần Điện a!
"Ta, nên làm sao đây. . ."
Tha Yêu Yêu nắm chặt kiếm, nghĩ đến mình là Hồng Y chấp đạo chúa tể, muốn ép buộc mình quyết đoán, nhưng trong lúc nhất thời, nàng căn bản không thể lập tức quyết định được.
"Tha Kiếm Tiên. . ."
Trong lúc nghĩ ngợi, âm thanh Thủ Dạ yếu ớt truyền đến.
Tha Yêu Yêu ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người trước mặt tựa như một bộ khô lâu chỉ còn da bọc xương, ánh mắt xuất hiện một tia cầu khẩn.
"Chuyện gì?" Nàng tận lực bình tĩnh hỏi.
"Cứu ta. . ." Thủ Dạ cười thảm, lời ít ý nhiều.
Cứu ngươi?
Ánh mắt Tha Yêu Yêu vô thức dừng ở trên bóng nước đối diện, tưởng Thủ Dạ nói đến thứ này.
Nhưng trong lòng vẫn chưa xác định, nàng không dám làm càn, thế là hỏi: "Thủ Dạ, tín ngưỡng của ngươi, là gì?"
Thủ Dạ đột nhiên trừng to mắt, giống như trước khi chết không cam lòng.
Ông ta há miệng ra, gian nan muốn đọc rõ từng chữ, nhưng sinh mệnh đã đi đến cuối cùng, đáp án bốn chữ quá dài, thế là ông ta lựa chọn ngắn gọn.
"Chính. . . nghĩa. . ."
Huyền Thương Thần Kiếm trong tay Tha Yêu Yêu xoay tròn, ở lại trên lưng nàng, biểu lộ trên mặt nàng cũng trở nên lãnh đạm:
"Rất xin lỗi, năng lực của ta chỉ có thể giúp ngươi hồi quang phản chiếu."
"Giống như những người ta gặp lúc trước, bọn họ cũng muốn sống, nhưng ta vừa xuất thủ phá vỡ bóng nước, bọn họ liền không gánh được thủy áp, bạo thể mà chết."
"Ngươi, có lẽ không nên tiếp nhận kết cục này."
Thủ Dạ dịch chuyển đôi mắt đục ngầu mơ hồ, giống như không thể nhìn thấy dòng nước Tha Kiếm Tiên gạt ra, theo nàng dứt lời, chầm chậm vây quanh thân thể nàng.
Trái tim mãnh liệt xiết chặt, Thủ Dạ khàn khàn lên tiếng: "Ta hiểu rồi. . ."
"Sống sót!"
Tha Yêu Yêu nói một lời cuối cùng, vận dụng lực lượng Tình Kiếm Thuật.
Đúng như nàng nói trước đây, một tiếng này chỉ có thể giúp Thủ Dạ tăng cường cảm xúc.
Dù sao cũng là hồi quang phản chiếu, chỉ có thể duy trì một lát như vậy, cho dù tinh thần ý chí thanh tỉnh, vẫn không thể ngăn cản sinh mệnh trôi qua.
Bởi vì lực hút của bóng nước, vẫn tồn tại như cũ!
Ánh mắt Thủ Dạ khôi phục một chút thanh minh, đưa mắt nhìn Tha Yêu Yêu lội nước rời đi, bờ môi đột nhiên run rẩy, nắm chặt bình mật ong trống rỗng trước mặt, giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Đây là thứ người lúc trước bảo ông ta "Sống sót" đưa cho. . .
Đôi tay bất lực cố gắng nâng bình mật ong trống không lên, tham lam cúi đầu liếm một ngụm, một ngụm, lại một ngụm!
Sau đó, Thủ Dạ dùng hết khí lực toàn thân, lão lệ tung hoành, khàn giọng la lên:
"Tha Kiếm Tiên, ta muốn tiếp tục sống!"
Thân ảnh đeo kiếm đi xa run lên, tựa hồ có hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu, biến mất ở trong biển sâu.
"Ngươi có thể cứu ta, ngươi rõ ràng có thể cứu ta. . ."
Thủ Dạ thì thào, trong mắt bỗng nhiên toát ra vẻ thù hận.
Ông ta biết Tình Kiếm Thuật có thể giao phó cảm xúc cho vạn vật sinh linh, giúp bản thân cho dù ở trong biển sâu, cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Ông ta biết Huyền Thương Thần Kiếm ẩn chứa lực lượng khí vận Thánh Thần Điện trăm ngàn năm qua, mượn thứ này siêu thoát Cấm Pháp Kết Giới dưới biển sâu, chắc hẳn không phải việc khó.
Nhưng ông ta cũng biết. . .
Vừa rồi lời nói của mình, đã lộ ra một chút tin tức.
Tha Yêu Yêu lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, để mình chết ở trong biển sâu, đây có thể xem như quyết định sáng suốt.
Thủ Dạ đột nhiên ôm trán, có chút điên cuồng lay động đầu mình, mặc dù làm như thế sẽ khiến ông ta càng thống khổ hơn.
Thế nhưng ông ta càng thống hận vừa rồi mình thế mà sinh ra cảm xúc oán hận, ông ta giống như bị lạc lối, không ngừng nói đỡ cho Tha Yêu Yêu:
"Là ta ti tiện. . .
"Ta chỉ là Trảm Đạo, Hồng Y tiểu nhân, có tài đức gì có thể khiến cho Thất Kiếm Tiên xuất thủ cứu giúp? Ta căn bản không xứng!
"Đồng dạng rơi xuống nước, còn có Hồng Y Thái Hư, còn có thân tín bên cạnh Tha Yêu Yêu! Cho dù nàng có thể tự do hành động bên dưới biển sâu, thế nhưng hạn chế hẳn cũng rất lớn, dưới tình huống xuất thủ có hạn, nàng chỉ có thể cứu người có thân phận cao hơn, không phải sao?
"Lực lượng khí vận Huyền Thương Thần Kiếm? Ha! Chiến bộ thủ tọa Đằng Sơn Hải cần nó, Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu cũng cần nó, Thủ Dạ ta thân phận gì, có thể hưởng thụ được lực lượng khí vận? Ta xứng sao?"
"Ta không xứng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận