Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1529: Ta Thả Câu Tại Vân Lôn Sơn Mạch (1)

Tử Phật Thành, Thập Tự Nhai Giác.
Âm thanh Bát Tôn Am truyền khắp ngũ vực, cho dù Tử Phật Thành bị quy tắc hạn chế, lực lượng Thánh Đế cũng có thể phá tan cấm chế, truyền âm thanh đến tai đám ác đồ bên trong nơi huyết tinh này.
Phía trên thập tự trường nhai đầy mùi máu tươi, vô số âm thanh cuồng hoan phiêu đãng.
(Dịch: thập tự trường nhai = đường dài hình chữ +)
Những người bị bức đến nơi không có trật tự này, phần lớn đều là hạng cùng đường mạt lộ, bọn họ đương nhiên nhìn thấy đại lục rung chuyển, ngũ vực nhấc lên huyết vũ tinh phong.
Nếu như có thể mượn cơ hội này khiến cho Ái Thương Sinh lơ là Tử Phật Thành, không còn một mực chú ý.
Vậy bọn họ càng có cơ hội xông phá hạn chế nơi đây, trở về Thánh Thần đại lục, còn gì vui bằng?
Đông nhai.
Giác đấu trường màu đen dưới mặt đất, đám ác đồ đang chém giết đến nhiệt hỏa trùng thiên.
Bên ngoài hành lang, một vị nữ tử tư thái yểu điệu, bộ pháp gấp gáp đi qua.
Nàng phấn trang đơn giản, trang dung tinh xảo, mắt như lưu thủy, óng ánh lưu chuyển, vẻn vẹn dùng lụa mỏng bao phủ thân thể, hai vai trần trụi, xuân quang thoắt ẩn thoắt hiện.
Những nơi đi qua, hương thơm vương vấn, một cái nhăn mày một nụ cười đều tràn ngập vũ mị chi tình.
Ở bên trong giác đấu trường tràn ngập khí tức nam tính, một vị tuyệt sắc mỹ nữ như thế xuất hiện, cho dù chỉ đi ngang qua hành lang, cũng khiến vô số người nhao nhao nhìn đến.
"Hương Di?"
"Sao nàng lại đến đây? Nàng rất ít khi đến giác đấu trường Đông Nhai đi, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ. . . đến tìm Thần Diệc đại ca?"
"Nghe nói bên ngoài vừa truyền đến âm thanh Đệ Bát Kiếm Tiên, không biết vì sao có thể truyền vào Thập Tự Nhai Giác, rất thần kỳ. . . ta nghe nói hiện tại Thánh Thần đại lục có rất nhiều người bắt chước Đệ Bát Kiếm Tiên, nhưng lần này bắt chước cũng quá giống đi?"
Giác đấu trường nghị luận ầm ĩ.
Một vị tuyệt sắc mỹ nữ qua đường, mấy tên giác đấu sĩ trong sân cũng không còn hứng thú chiến đấu, nhao nhao dừng lại nhìn tới.
Thậm chí còn có người huýt sáo, mắt lộ dâm sắc.
"Ngươi điên rồi?!"
Tiếng huýt sáo vừa vang lên, lập tức có người bị dọa, gắt gao ấn miệng người bên cạnh xuống, "Nàng chính là nữ nhân của Thần Diệc đại ca, nàng là Hương Di, ngươi còn huýt sáo, chán sống rồi?"
"Thần Diệc, Hương Di. . . ai cơ?" Có người mới gia nhập Thập Tự Nhai Giác, vừa vào giác đấu trường Đông Nhai không lâu, nghi hoặc hỏi.
"Từng nghe qua "Sát phá hồng trần chiến quỷ quan", "Quỷ Môn Quan, thần xưng thần" chưa? Hai vị này không chỉ là lão đại cùng nữ nhân của lão đại Đông Nhai, bọn họ còn là "nam chính cùng nữ chính" trong truyền thuyết!"
"Tê. . . " Người mới tới nghe nói thế, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói, "Hai vị bên trong Thập Tôn Tọa? Nam nhân chân tình cướp người từ Quỷ Môn Quan, đối nghịch với Tử Thần kia?"
"Hừ, chứ ngươi nghĩ là ai?!"
"Ta sai rồi, ta sai rồi. . . "
. . .
Nữ tử quyến rũ Hương Di cũng không so đo với đám hán tử bên trong giác đấu trường.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ nàng sẽ ngừng chân, dùng mùi thơm chí mạng để đám gia hỏa lắm mồn này ngừng thở.
Thế nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt.
Nàng đi qua hành lang, đi tới một căn phòng nội bộ bên trong giác đấu trường, không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
"Ai?" Trong căn phòng lờ mờ vang lên một đạo âm thanh tức giận, trầm như sấm rền, cuồn cuộn không dứt.
"Ta." Hương Di nhấc tay áo, bên trong lụa mỏng lập tức có hương khí màu hồng bay ra.
Trong chốc lát, gian phòng sáng lên.
Bên trong bày biện đủ loại thiết bị rèn thể, một tên nam tử đầu trọc cởi trần, cả người đầy cơ bắp khẽ hấp, sau đó buông thiết bị rèn thể xuống, kinh hỉ nói: "Hương Nhi?"
Hương Di cười không ngớt, dáng người uyển chuyển đi tới, sà vào trong ngực nam tử.
Ngón tay ngọc trượt qua ngực, vuốt ve từng khối cơ bụng, lau mồ hôi, thưởng thứ khí tức duy nhất thuộc về mình, cười duyên nói: "Làm sao? Ngay cả ta cũng không thể tiến vào phòng ngươi rồi?"
Khuôn mặt mam tử khôi ngô cương nghị, đường cong cơ bắp như đao tước rìu đục, rõ ràng sắc mặt lạnh lừng, nhưng lúc này như gặp xuân thủy, hóa thành nhu tình, nhìn nữ tử trong ngực nói: "Ta là sợ ngoại nhân tiến vào. . . nếu là nàng, liền không có bất kỳ hạn chế gì."
"Ngoại nhân sao dám thô bạo tiến vào phòng ngươi như thế? Ngươi là lão đại Đông Nhai, là "Quỷ Môn Quan, thần xưng thần", Thần Diệc đại ca ~" Hương Di trầm bồng du dương nói, còn khẽ liếc mắt, phong tình vạn chủng.
Nam tử khôi ngô Thần Diệc lập tức bật cười một tiếng: "Đây còn không phải vì nàng. . . "
"Không nói chuyện này."
Hai người chỉ hàn huyên vài câu, Hương Di liền đi vào chính đề, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ngưng trọng, nói: "Âm thanh đại ca ngươi. . . " Nàng hơi ngước mắt nhìn lên.
Hương Di đã rất cao.
Nhưng Thần Diệc lại cao hơn hai mét, hơn nàng nửa cái đầu, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừm, ta cũng nghe thấy."
Hương Di có chút lo lắng hỏi: "Là hắn muốn hành động, cần chúng ta phối hợp xuất thủ? Nhưng các ngươi đã không liên hệ nhiều năm như vậy. . . ngươi nói âm thanh này, liệu có phải là giả hay không? Dù sao chúng ta tại Thập Tự Nhai Giác, một mực không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì. . . "
Thần Diệc sờ đầu, đáp: "Ta nhớ rất rõ âm thanh của đại ca, hắn đang nói cho ta biết, có lẽ ta cần sớm xuất thủ."
"Tên ngốc ngươi!" Hương Di nhẹ nhàng oán trách, che giấu bất an trong lòng, nhỏ giọng nói ra, "Các ngươi đã không gặp nhiều năm, kỳ thật. . . nếu như, ta là nói nếu như. . . nếu như chúng ta có thể một mực ở chỗ này. . . ngươi xem, nguy hiểm bên ngoài không vào được, chúng ta cũng không chủ động ra ngoài, không phải cũng là một lựa chọn tốt hay sao?" Nàng nói chuyện đứt quãng, ngữ khí chờ đợi cùng hỏi ý.
Thần Diệc mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nữ tử trong ngực, lắc đầu nói: "Không có khả năng, Ái Thương Sinh vẫn đang canh chừng ta, y sẽ không bỏ mặc ta trưởng thành tiếp, một khi ta có dị tượng phong thánh, y nhất định sẽ đích thân đến, triệt để giải quyết tai hoạ."
Tại Thập Tự Nhai Giác, có thể không kiêng nể nhắc tới thánh danh, bởi vì Bán Thánh không vào được phương không gian này, trừ khi bỏ ra đại giới.
Mà Bán Thánh bỏ ra đại giới tiến vào Thập Tự Nhai Giác, sẽ bị quy tắc áp chế càng kinh khủng hơn, thực lực thậm chí không bằng Thái Hư phổ thông.
Cho nên, Bán Thánh sẽ không tuỳ tiện giáng lâm Tử Phật Thành, Thập Tự Nhai Giác.
Hương Di trầm mặc hồi lâu, sau đó mới ngước mắt khuyên nhủ: "Ngươi có thể không phong Thánh! Đã nhiều năm như vậy, không phải đều như thế sao?"
Thần Diệc bật cười nói: "Nàng cũng biết ta áp chế hơn hai mươi năm, hiện tại ngay cả lực lượng của Thập Tự Nhai Giác cũng sắp không trói buộc được ta. . . thiên tài, cho dù muốn bình thường, thế nhưng số phận đã chú định không thể bình thường, ta cuối cùng vẫn phải trở về Thánh Thần đại lục."
Hương Di hơi bĩu môi, sau đó khóe môi hé ra, lo lắng nói: "Bên ngoài, rất nguy hiểm. . . "
"Không sai, nhưng vì nàng, Tử Thần ta còn không sợ, lại sợ một tên Ái Thương Sinh nho nhỏ? Sợ Bắc Hòe? Còn sợ ngũ đại Thánh Đế thế gia?" Thần Diệc ôm nàng, quay người đặt lên giường, ra hiệu mình mồ hôi đầy người, nhướng mày nói, "Ta đi tắm, nàng chờ một chút."
". . . " Hương Di ép thật chặt lụa mỏng, hai tay nắm lấy ga giường, nhìn bóng lưng nam nhân, ngoài mạnh trong yếu nói, "Ta, ta tìm ngươi là nói chuyện chính sự!"
"Đây là chính sự." Thần Diệc đi vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại, sau đó âm thanh từ bên trong truyền đến:
"Ta đã thăm dò manh mối Hữu Oán đưa cho, cửa vào Đảo Phật Tháp cũng đã có tin tức, mấu chốt áp chế lực lượng thần tính nằm trong tay, có lẽ không bao lâu sau, ta liền có thể tiến vào."
"Đến lúc đó phong Thánh ở bên trong, Ái Thương Sinh hẳn sẽ không phát hiện."
"Chờ ta phong Thánh, liền dẫn nàng giết ra Thập Tự Nhai Giác, thế giới này không ai có thể ngăn cản chúng ta, Thánh Đế cũng không được, ta cam đoan."
Đảo Phật Tháp, Hữu Oán Phật Đà. . . Hương Di không thèm nghe nam nhân nhà mình khoác lác, suy nghĩ phối hợp phát tán.
(Dịch: Đảo Phật Tháp, "Đảo" ở đây là trái ngược, không phải "Hòn đảo")
Nửa câu đầu Thần Diệc nói, chính là mục đích phu thê bọn họ đến Thập Tự Nhai Giác: "Tìm kiếm Đảo Phật Tháp, tìm kiếm địa phương có thể phong Thánh, lại không bị quy tắc Thánh Thần đại lục phát hiện".
Nhưng qua mấy chục năm, một mực không có kết quả.
Thập Tự Nhai Giác đối với ngoại nhân mà nói, là một nơi sát lục.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, nhiều năm trôi qua, ngược lại đã thích ứng, sau khi thích ứng, nơi này liền không khác gì thế ngoại đào nguyên.
Hương Di thầm nghĩ, nơi này không tranh quyền thế, nếu như có thể không ra ngoài, sống hết quãng đời còn lại ở đây, kia là một chuyện tốt đến nhường nào?
"Đáng tiếc. . . "
Hương Di than nhẹ, nàng biết chuyện này không khả năng.
Tuy nàng còn cách phong Thánh một đoạn, nhưng Thần Diệc lại là cường giả thuộc top đầu thế hệ trước.
Lấy thiên phú của Thần Diệc, nếu không phải khi ấy tranh đoạt Thập Tôn Tọa cứu vãn sinh mệnh của mình, hắn thậm chí có thể sánh vai với mấy Khôi Lôi Hán, Bát Tôn Am, Đạo Khung Thương, Bắc Hòe. . .
Thậm chí hắn vì mình, tại chung kết Thập Tôn Tọa, dùng sức một người đoạt thêm một đại tôn tọa, đơn thuần vì muốn tên hai người bọn họ vĩnh viễn buộc chặt lại với nhau.
"Tên ngốc này. . . "
Hương Di nghĩ đến đây, không khỏi nhẹ nhàng oán trách, trên mặt lại viết đầy hạnh phúc.
Lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, nam tử gãi đầu thò nửa người trên ra ngoài, cười hắc hắc nói: "Xin lỗi, đã quen tiện tay đóng cửa, vừa rồi nàng cũng dính mồ hôi, cho nên. . . "
Hắn chớp chớp mắt, nhướng mày nói: "Muốn cùng tắm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận