Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 150: Viên Đầu

Vỏ kiếm Hắc Lạc lần đầu truyền lại tâm tình cho Từ Tiểu Thụ.
Tuyệt không khuất phục, cùng với... từng tia ủy khuất.
Từ Tiểu Thụ đại hỉ, biết trao đổi?
Đây là chuyện tốt!
Chỉ cần ngươi có thể câu thông với ta, nhận chủ còn xa sao?
Hắn vỗ vỗ vỏ kiếm, an ủi: "Yên tâm, chỉ cần ngươi đi theo ta, bảo đảm khiến ngươi danh dương đại lục."
Vỏ kiếm Hắc Lạc không có trả lời.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, phương thức không đúng? Không muốn thứ này?
"Đừng nhìn hiện tại tiểu Tàng Khổ yếu, nói không chừng sau này nó sẽ trở thành một thanh danh kiếm chấn động thiên hạ, ngươi không cần phải ủy khuất." Hắn khuyên.
Vỏ kiếm Hắc Lạc vẫn bất động.
Từ Tiểu Thụ không có kiên nhẫn, thuận miệng mắng: "Sinh hoạt tựa như chuyện gì đó, đã không thể cự tuyệt, vậy thì hãy hưởng thụ thật tốt!"
"Dù sao ngươi cũng không chạy được, còn ngạo kiều như thế? Thích nghe thì nghe, không nghe thì dẹp đi!" Hắn khinh bỉ cười, bay về phía trước, dùng Cảm Giác cẩn thận quan sát.
Vỏ kiếm Hắc Lạc động, tức giận không thôi, dọa đến Tàng Khổ kém chút bay ngược ra.
Từ Tiểu Thụ ấn hắc kiếm xuống.
Nói đùa, đã cắm vào rồi, sao có thể lâm trận bỏ chạy?
Cắm ở bên trong cũng sẽ không đoạn, cần gì phải chạy? Chờ sau khi an tĩnh lại, hắn còn định nghiên cứu vỏ kiếm này tạo thêm đại chiêu đây.
"Đừng ồn ào, đi theo ta có thịt ăn, cùng lắm, ta giúp ngươi tìm chủ nhân trước... ngươi có khúc mắc bởi vì mình bị vứt bỏ?" Từ Tiểu Thụ hỏi thăm một tiếng.
Vỏ kiếm Hắc Lạc truyền tới cảm xúc vui sướng.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ vui vẻ, nguyên lai là như vậy?
"Thật bị vứt bỏ?"
Cảm xúc phẫn nộ xuất hiện.
Từ Tiểu Thụ vui vẻ, hóa ra đột phá khẩu nằm ở trên người chủ nhân đời trước, quá tuyệt vời.
"Thế này đi, ngươi tạm thời đi theo ta, ta tận lực giúp ngươi tìm ngươi chủ nhân trước, nhưng người kia liệu còn muốn ngươi hay không, ta không dám đảm bảo."
"Dù sao, ngươi đều bị ném tới nơi chim không thèm ỉa này."
Ngữ khí Từ Tiểu Thụ thong dong, có đột phá khẩu, hắn không tin mình không bắt được vỏ kiếm này.
Đồ chơi này nhìn rất lợi hại, đáng ra sức.
Vỏ kiếm Hắc Lạc tựa hồ đang do dự.
Từ Tiểu Thụ tăng thêm sức lực: "Ta không biết ngươi đã ở nơi này bao lâu, nhưng nếu ngươi không đi theo ta, hai ngày sau ta rời đi, ngươi cũng chỉ có thể tiếp tục cô độc sống hết quãng đời còn lại."
"Đừng nói lão chủ nhân, ngay cả tân chủ nhân cũng không nhất định xuất hiện."
Ông!
Vỏ kiếm chấn động, một tích tắc này, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình cùng nó có thêm một chút liên hệ, giống như mình cùng Tàng Khổ vậy.
Đương nhiên, cảm giác thân mật là không thể nào so sánh được.
"Giải quyết!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ mừng rỡ.
Đoán chừng lai lịch vỏ kiếm này thật không nhỏ, nếu không sẽ không có tính tình ngạo kiều như thế, lần này hẳn nhặt được bảo.
Chỉ cần nó không chạy loạn, rời khỏi Thiên Huyền Môn, đẩy hết mọi chuyện lên người Lạc Lôi Lôi, ai biết được vỏ kiếm nằm ở trong tay mình?
"Hố hố hố !"
Từ Tiểu Thụ quái tiếu, cười cười, nhìn như thằng ngốc.
Khoái hoạt quá mức.
Hưu!
Dưới chân có một thân ảnh lướt qua, Từ Tiểu Thụ bay về phía trước một hồi lâu, hậu tri hậu giác ngừng lại.
Hắn ung dung quay người, thân ảnh ở phía sau cũng có động tác y hệt, hai người đều một mặt kinh ngạc.
"Từ Tiểu Thụ?" Nụ cười trên mặt Viên Đầu nở rộ.
"Viên Đầu?" Khóe môi Từ Tiểu Thụ dần dần nhếch lên.
Thế giới thật nhỏ a!
Hai người đồng thời cảm khái.
Trong mắt Viên Đầu hiện lên vẻ tàn nhẫn, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, hôm nay tiểu tử này chết chắc!
Hả?
Chờ một chút!
Vì sao hắn lại biết bay?
"Ngươi đột phá Tiên Thiên?" Tàn nhẫn trong mắt bị kinh ngạc thay thế, cả người Viên Đầu cứng đờ.
Mới một ngày trước, cửa vào Thiên Huyền Môn, gã tận mắt nhìn thấy tiểu tử này từ Luyện Linh cửu cảnh đột phá tới thập cảnh...
Lúc này mới một ngày không gặp, làm sao lại trở thành Tiên Thiên rồi? !
Tốc độ tu luyện này... cho dù ở trong Thiên Huyền Môn, cũng không thể khoa trương như thế.
Viên Đầu cảm thấy thế giới quan hỏng mất, chẳng lẽ đây chính là "Một ngày không gặp, như cách ba thu" trong truyền thuyết?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Không sai, ta đã Tiên Thiên."
Viên Đầu cười lạnh nói: "Từ Tiểu Thụ, đừng tưởng rằng dùng chút thủ đoạn nhỏ phi hành, liền có thể man thiên quá hải, hôm nay, ngươi nhất định sẽ "mê thất" ở trong Thiên Huyền Môn!"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ bị trí thông minh của gia hỏa này kinh đến, "Ngươi nhìn khí tức trên người ta, không phải Tiên Thiên thì là gì?"
"Điêu trùng tiểu kỹ, ngươi cho rằng ta không nhìn ra?" Viên Đầu chấn động trọng thương, đứng trong hư không.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
"Cho nên, ngươi là do Trương Tân Hùng phái tới đúng không?" Hắn lười dây dưa với con hàng này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Không sai!"
Khóe miệng Viên Đầu nhếch lên, "Con đường của ngươi đã đến hồi kết, kiếp sau nhớ kỹ, đừng đụng nữ nhân không nên đụng!"
"Nữ nhân?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, không phải Văn Trùng sao?
Chuyện này...
Hắn lảo đảo một cái, lượng tin tức này, có hơi lớn a!
Cho nên, Văn Trùng thật ra là...
Không đúng!
Xúc cảm không đúng!
Từ Tiểu Thụ không dám tin, tiếp theo chân thành nói: "Trước khi chết, có thể nói cho ta biết, "nữ nhân" kia là ai không?"
"Hừ, đã biết rồi còn hỏi?" Ngữ khí Viên Đầu lành lạnh.
"À không, ta thật không biết." Từ Tiểu Thụ vội vàng nói: "Nếu ngươi không thể nói, vậy nói cho ta biết giới tính thật sự của y cũng được."
Viên Đầu cạn lời.
Có bệnh à, ta đã nói là nữ nhân!
"Nhiêu Âm Âm." Gã nhịn không được.
"Nhiêu âm m?" Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, là "anh anh quái" kia?
Hắn nhớ mình chân chính tiếp xúc với nữ nhân này, là ở tiểu viện nội môn, hơn nữa còn là do Lam Tâm Tử chỉ hướng...
Ngô, Lam Tâm Tử?
Lam - Trương - Nhiêu?
"Tình sát?" Từ Tiểu Thụ che trán, hắn quả thật không hiểu nổi tình huống.
Vốn cho rằng nguyên nhân mọi chuyện là bởi vì Văn Trùng, nào ngờ trong lúc bất tri bất giác, họa phong thay đổi.
"Cho nên, ngươi thật dự định tới giết ta?" Từ Tiểu Thụ từ bỏ quá trình rắc rối, lựa chọn trực diện kết quả.
Viên Đầu lắc đầu: "Thiên Huyền Môn chỉ mở ra ba ngày, nếu như trễ hẹn, sẽ bị lạc ở trong tiểu thiên địa này."
Hắn bình tĩnh nhìn Từ Tiểu Thụ, "Ta không có giết người, là tự ngươi mất phương hướng."
"Ha ha!"
Từ Tiểu Thụ cười nhạt, mê thất mê thất, ngươi cho rằng đây là Identity V sao?
"Lừa mình dối người!"
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Từ Tiểu Thụ ta từ trước tới giờ không lạm sát kẻ vô tội, nếu như chuyện này không liên quan tới ngươi, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào."
"Cho ngươi một cơ hội, lập tức rời đi, ta xem như chưa từng gặp ngươi." Từ Tiểu Thụ nhìn Viên Đầu, chậm rãi duỗi ra một ngón tay.
Trên người Viên Đầu bỗng nhiên vang lên kèn kẹt, một bộ khôi giáp màu đen xuất hiện, thập phần bá khí.
"Cho ta cơ hội?" Gã nghiêng đầu một cái, cười khẩy nói: "Ngươi đang đùa ta!"
Huyền Minh Bá Vương Thương chỉ xéo thanh thiên, ngữ khí lạnh lẽo như từ Cửu U hàn ngục chảy ra, quanh quẩn dưới bầu trời.
"Huyền Trọng Lĩnh Vực!"
Một tiếng uống vang, trọng lực xung quanh điệp gia mười mấy lần, thiên địa linh khí mãnh liệt hạ xuống, mặt đất trong nháy mắt sụp đổ hơn mấy trượng.
Oanh!
Bả vai Từ Tiểu Thụ mãnh liệt trầm xuống, như phụ trọng một ngọn núi, cả người rơi thẳng xuống đất, bị khảm sâu vào trong lòng đất.
"Cải biến trọng lực?"
Hắn cắn răng, rất nhanh thân thể thẳng tắp, xương cốt toàn thân keng keng rung động.
Tông Sư chi thân, không làm gì được.
Ánh mắt lạnh lẽo, Từ Tiểu Thụ nắm chặt Tàng Khổ bên trong vỏ kiếm Hắc Lạc, kiếm ý um tùm.
Hắn giết Triều Thuật, là bất đắc dĩ.
Cho dù biết Viên Đầu là Trương Tân Hùng phái đến, những cũng đã thành tâm khuyên qua.
Câu nói sau cùng, thay vì nói cho Viên Đầu cơ hội, còn không bằng nói thuyết phục bản thân lần cuối.
Người sắp chết, không cần nhiều lời.
"Đánh đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận