Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2301: Thủy Quỷ Muốn Thành Tiên (1)

Chương 2301: Thủy Quỷ Muốn Thành Tiên (1)Chương 2301: Thủy Quỷ Muốn Thành Tiên (1)
Tuyết lớn, gió lạnh, một già, hai trẻ.
"Tiểu tử, mặc dù ngươi nhục thể phàm thai, nhưng khí ý kinh người, là hạt giống cổ kiếm tu rất tốt, ngươi có ý định tu kiếm hay không?”
"Ngươi là ai?"
"Lão hủ là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi có khát vọng học kiếm hay không?"
"Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ?"
"Đúng vậy."
"Ta có ý định học kiếm, nhưng không muốn bái ngươi làm thầy, ta sẽ không bái bất luận kẻ nào làm thầy."
"Ồ? Vì sao?"
"Học kiếm nhất định phải bái sư ư, nếu như người người đều phải bái sư, như vậy tổ nguyên chỉ sư, là ai?"
"Ừm... Đạo?"
"Tạm thời tính là "Đạo"! Đã người đầu tiên câm kiếm có thể học cùng "Đạo', sao ta không thể trở thành hắn? Hay là nói, ngươi còn lợi hại hơn cả "Đạo"?
"Ngươi! Tiểu tử ngươi rất lợi hại, là ai dạy ngươi đạo lý này? Lão sư của ngươi là ai?"
"Đã nói... ài, được rồi, không nói nữa, ta vô sự tự thông không được sao? Kiếm đạo của ta, ta có thể tự mình đi!"
"Ngươi. . - "Ta đọc thi thư, xem lượt vạn giới, kiếm đạo như thế, vạn pháp cũng thế. . . ngươi không cần khuyên, muốn thu đồ cứ hỏi hắn đi, hắn cũng rất lợi hại."
"Ách. .. oa, tiểu tử, ngươi không chỉ khí ý bất phàm, mà còn có kiếm thể kinh người, ngươi có ý định học kiếm hay không?"
"Ài, đã là người thứ hai chú ý tới ta, ta thật chịu đủ mấy ngày này, lão tiên sinh, ngươi thoạt nhìn giống như lừa đảo vậy."
"Không, lão hủ không phải. . "
"Ngươi là Mai Tị Nhân?”
"Ngươi biết?"
"Một dạng, kiếm đạo của ta, ta có thể tự mình đi."
Suy nghĩ nhoáng một cái, Mai Tị Nhân nhớ lại thật lâu trước kia, bên trong gió tuyết ngẫu nhiên gặp Bát Tôn Am cùng Ôn Đình, thế là âm thầm bật cười.
Hiện tại nhìn Tư Đồ Dung Nhân, ông ta giống như thấy được mình năm đó.
Đồng dạng, phương diện tư duy bị người nghiên ép, nói xong dăm ba câu, bị "đánh" đến thương tích đầy mình.
Nhưng bản chất song phương vẫn có chỗ khác biệt. ..
Khi đó Mai Tị Nhân cảm thấy thiếu niên Tiểu Bát, Tiểu Ôn hăng hái, tương lai có thể thành đại sự.
Tuy nhiên, ông ta cũng cảm thấy bọn hắn thuộc về "Tự đại",'Khinh cuồng”, con đường sẽ không dễ đi.
Tư Đồ Dung Nhân thì khác.
Y đứng ở góc độ kẻ đến sau, thấy được thành tựu trác tuyệt của Bát Tôn Am. Cho nên cái gọi là "Tự đại”,'Khinh cuồng”, sẽ có phương thức giải đọc hoàn toàn mới. ..
Có lẽ là tự tin, hoặc thứ gì khác.
Nhưng bất luận thế nào, Bát Tôn Am chỉ đơn thuần sống thôi, đã vô hình nghiền ép những thiên tài khác.
Phần đả kích kia có tư vị gì, Mai Tị Nhân biết rất rõ.
Ông ta nhìn thanh niên trước mặt nản lòng thoái chí, tựa hồ mất đi mục tiêu phấn đấu, không nhịn được lắc đầu thở dài, dùng quạt giấy đụng đụng Bát Tôn Am.
"Đổi cái thuyết pháp đi."
Bát Tôn Am quay đầu sang, ánh mắt có chút không hiểu.
Trong thế giới của hắn, không thể tự mình đứng dậy chính là yếu, nào có khái niệm "Đổi cái thuyết pháp".
Người trẻ tuổi thiên tư không tốt, nếu như ngay cả một chút đả kích đều không tiếp nhận được, như vậy sao có thể gà đất biến Phượng Hoàng, đậu trên cây ngô đồng được?
Mai Tị Nhân trợn trắng mắt, cảm thán thở dài.
Làm sư giả, ông ta không nhìn nổi loại hành vi đả kích hậu sinh như thế.
Nhưng lúc trước ông ta cũng tốn một khoảng thởi gian, mới có thể hiểu được tư duy yêu nghiệt của Bát Tôn Am, hiện tại xem ra, quả thật không thể khiến hắn đổi giọng.
Suy nghĩ một chút, Bát Tôn Am không mở miệng, ông ta chỉ có thể nói:
"Tư Đồ Dung Nhân, đúng không?”
"Kỳ thật đổi góc độ ngẫm lại, ngươi liên có thể hiểu thông." "Bát Tôn Am không xuất thủ với ngươi, chính là vì hắn không hy vọng sư tôn ngươi sớm xuất thủ với Từ Tiểu Thụ, đây là quy tắc trò chơi ẩn tàng."
Khóe môi Bát Tôn Am khẽ nhếch, suýt chút nữa "A" thành tiếng, nhưng hắn nhịn được.
Thuyết pháp như vậy, quả thật có thể khiến người tuổi trẻ kia dễ chịu một chút?
Một đời này, hắn chỉ dùng kiếm, rất nhiêu chuyện lười nhác giải thích.
Thế nhân có xuyên tạc hay không, có hiểu lầm hay không, Bát Tôn Am đều không thèm để ý.
Trừ phi những người kia có thể đi đến trước mặt hắn, triển khai giằng co, hắn mới nói thêm nói một hai câu.
Nhưng người bị ném lại phía sau nhiều không kể xiết!
Những người kia, khoảng cách càng lúc càng xa, muốn đâm lưng cũng khó khăn, nói thế nào đi đến phía trước?
Hiển nhiên, những lời này của Mai Tị Nhân, giống như Bát Tôn Am sở liệu, không khiến Tư Đồ Dung Nhân dễ chịu là bao.
Ta, đồng cấp Từ Tiểu Thụ, đi so với hắn?
Ta xứng sao?
Nghĩ đến Từ Tiểu Thụ ở trong thánh chiến hô phong hoán vũ, bộc lộ phong mang.
Mình vừa vào, không chỉ xác ngoài Bán Thánh bị trảm, ngay cả mạng nhỏ cũng kém chút mất đi.
Tư Đồ Dung Nhân liên cảm thấy chán nản.
"Đi thôi." Bát Tôn Am cất bước định rời đi, hắn không có thời gian bồi "người qua đường Giáp”.
"Chờ chút. .. ừm, ngươi đi trước một bước, lão hủ lập tức theo sau." Mai Tị Nhân muốn ngừng một hồi, nghĩ đến Bát Tôn Am không cách nào phi hành, để hắn trước đi trước mấy bước cũng không sao.
"Tranh thủ thời gian." Bát Tôn Am không quay đầu liền đi, thậm chí không hỏi nhiều một câu, phảng phất người bên cạnh đều là không khí.
Đưa mắt nhìn bóng lưng tựa như hồng mai lẫm đông, ngông nghênh rời đi, Mai Tị Nhân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tư Đồ Dung Nhân thất hồn lạc phách.
"Hài tử, không cần coi nhẹ bản thân, ngươi đã rất lợi hại!"
Ta lợi hại sao?
Ta trong tay Từ Tiểu Thụ không đỡ được một kiếm, mà Từ Tiểu Thụ còn nhỏ hơn cả ta, tên kia thậm chí có thể đối chiến Nhiêu Kiếm Thánh, Nhan lão...
Tư Đồ Dung Nhân chẳng những không cao hứng, sắc mặt càng lộ vẻ tro tàn.
Mai Tị Nhân "ài" một tiếng, nhìn Tư Đồ Dung Nhân, phảng phất thấy được bản thân lúc còn trẻ, thở dài một hơi:
"Hài tử, Ôn Đình yếu không, Cẩu Vô Nguyệt yếu không?"
"Bọn hắn không yếu, chỉ là vì đối tượng thế nhân lấy ra so sánh với bọn hắn, là Bát Tôn Am, cho nên bọn hắn mới ảm đạm phai mờ."
Ánh mắt Mai Tị Nhân trở nên phức tạp, nói xong, càng giống như khuyên bảo quá khứ của mình:
"Đồng lý, ngươi cũng không yếu, so với người cùng thế hệ, ngươi đã rất mạnh." "Thử hỏi tại Thánh Thần đại lục, ai dám tuỳ tiện tham dự thánh chiến?"
"Hư Không Đảo có nhiều Trảm Đạo, Thái Hư như vậy, bọn hắn dám lên trận sao?"
"Bọn hắn không dám! Nhưng ít ra, ngươi thử một lần."
"Ngươi cũng không yếu, bất quá lần này đứng đối diện ngươi, là Từ Tiểu Thụ, là Bát Tôn Am thời đại này."
Mai Tị Nhân dừng một chút, ánh mắt hơi có chút thất thần:
"Luôn có một ít người, siêu việt thời đại."
Đây là an ủi sao?
Tư Đồ Dung Nhân rốt cuộc ngẩng đầu lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thâm nghĩ ngươi còn không bằng không nói.
Nhưng y hiểu được ý tốt của Mai Tị Nhân.
Trước khi Tư Đồ Dung Nhân từng nghe nói qua danh hiệu "Tị Nhân tiên sinh", nhưng không để bụng.
Bên trong Tội Nhất Điện, bọn hắn thậm chí còn đối địch qua.
Mà hiện tại, vị tiên sinh kia không chỉ không giết mình, ngược lại buông xuống lập trường khác biệt, mở miệng khuyên bảo. . .
Bất kể thế nào, trong lòng Tư Đồ Dung Nhân cảm thấy rất ấm áp.
Y rốt cuộc minh bạch vì sao lập trường khác biệt, Nhiêu Kiếm Thánh cũng không nguyện ý xuất thủ với lão tiên sinh, mà là lựa chọn thả ông ấy rời đi, sau đó một người gánh vác hậu quả.
Khi đó, chỉ cần Nhiêu Kiếm Thánh hướng Mai Tị Nhân xuất một kiếm, thậm chí đơn thuần làm dáng, nàng cũng sẽ không bị trừng phạt. Nhưng đúng vậy, luôn có một ít người, chân thành đến mức khiến người ta không thể xuất thủ, dù chỉ là làm dáng một chút, bởi vì như thế là một loại khinh nhờn.
Không giống Bát Tôn Aml
Tư Đồ Dung Nhân hung dữ trừng người nào đó đã đi xa.
“T¡ Nhân tiên sinh...
Y há to miệng, thấy được trên mặt lão Kiếm Thánh hiển vẻ tưởng nhớ, hỏi: "Ngài, cũng từng có loại phiền não này?”
"Đương nhiên."
Mai Tị Nhân đón lấy hạt mưa, ngước mắt nhìn lên, ngắm nhìn một ít ánh sáng nhạt trên bầu trời, nghẹn ngào cười:
"Lão hủ hiểu ngươi, là bởi vì lão hủ đã từng giống như ngươi, cũng từng đuổi theo ánh sáng."
"Tại thời đại của lão hủ, ánh sáng kia, gọi Hựu Đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận