Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1237: Thiên Không Thành (1)

Mẹ nó!
Cho dù ngày thường tâm tính Thủ Dạ xem như ổn trọng, nhưng giờ phút này bị thân phận truyền nhân Bán Thánh cản tay khắp nơi, cũng không nhịn được chửi tục ở trong lòng.
Thật mẹ nó đáng ghét!
Nếu không phải giờ phút này người Thánh Thần Điện đều bị điều ra ngoài.
Nếu không phải ngồi đối diện là truyền nhân Bán Thánh.
Thủ Dạ thật muốn nhốt Từ thiếu ở bên trong giới vực, chờ ông ta gọi người điều tra Bắc Vực Thái Tương Từ gia có Từ thiếu đến Đông Thiên Vương Thành hay không, mới bằng lòng để người trước mặt rời đi.
Nhưng chuyện này hiển nhiên không thực tế.
Ông ta không có lý do giam lỏng một tên truyền nhân Bán Thánh quá lâu.
Trách nhiệm này, không ai đảm đương nổi.
Cục diện nhất thời trở thành một cái vòng lặp vô hạn.
Nếu như đối phương thật là Từ Tiểu Thụ, tư duy của hắn không khỏi quá chu đáo, quá lâu dài đi!
Tình huống hiện tại, ngay từ thời khắc bước chân vào vương thành, hắn đã bắt đầu bố cục?
Có một đoạn thời khắc, Thủ Dạ thậm chí muốn từ bỏ.
Ông ta cảm thấy hết thảy thật chỉ là trùng hợp, mình hiển nhiên đã hỏi nhầm người.
Mà Từ thiếu ở đối diện bàn trà, sau khi Thủ Dạ cưỡng ép xuất thủ, hiển nhiên mặt mũi đã có chút không nhịn được, giờ phút này cũng phẫn nộ hất tay áo lên, cả giận nói:
"Bản thiếu gia thấy chư vị tiền bối Hồng Y ngày thường cưỡng ép đã quen, cho nên dự định ở trên người bản thiếu gia, dùng thủ đoạn thẩm vấn tương tự?"
"Nhưng nếu hôm nay như chư vị tiền bối Hồng Y không thể xuất ra chứng cứ, xin thứ cho bản thiếu gia không tiếp tục phụng bồi, chư vị, mời trở về cho!"
Vừa quay đầu lại, Từ Tiểu Thụ nổi giận đùng đùng nói với Tiêu Vãn Phong: "Tiễn khách!"
Tiêu Vãn Phong vô cùng ủy khuất.
Rống ta làm gì?
Ta chỉ phụ trách châm trà a!
Nhưng quay đầu lại, nhìn mấy vị Hồng Y nhe răng múa vuốt giống như ác ma, sắc mặt y lập tức xanh biếc.
Tình thế khó xử. . .
Nhưng Từ thiếu là chủ tử, chủ tử đã lên tiếng, y không thể không nghe.
Kết quả là, một chân chống đỡ ghế dài, Tiêu Vãn Phong dùng chân còn lại bước lên trước, thân hình nhìn giống như đi tới nửa bước, nhưng trên thực tế không nhúc nhích tí nào.
Sau đó Tiêu Vãn Phong kiên trì duỗi tay ra.
"Mời chư vị trở về cho, Từ thiếu nhà ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
Thủ Dạ chẳng thèm để ý tới tên phàm nhân này, hoàn hồn nhìn Từ thiếu nói ra: "Thật có lỗi, nhưng lão phu còn một chuyện cần xác minh, mời Từ thiếu ngồi."
Ông ta đưa tay ra hiệu Từ thiếu ngồi xuống, ngữ khí hài hòa.
Từ Tiểu Thụ vẫn tức giận đứng đấy.
Lần này hắn không ngồi, càng không nói lời nào, bộ dáng ngạo kiều "Có rắm mau thả, thả xong bản thiếu liền đi".
Thủ Dạ thở dài, khẽ vẫy tay, đoạt lấy ấm trà trên tay Tiêu Vãn Phong, tự mình châm cho Từ thiếu một chén, sau đó đẩy qua nói: "Từ thiếu, vừa rồi là lão phu lỗ mãng, mời ngồi."
Tiền bối Hồng Y Trảm Đạo đã cho mặt mũi như thế, Từ Tiểu Thụ chỉ có thể âm thầm thở dài, quay lại ngồi xuống.
Thấy người ngồi xuống, nhưng không nói lời nào.
Thủ Dạ khẽ lắc đầu, sau đó lại hiếu kỳ hỏi: "Từ thiếu, những thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu khác đâu? Sao không tại? Đến, uống chén trà, bớt giận."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ hơi hồi hộp một chút, nhìn chén trà đẩy tới trước mặt, giống như thấy được củ khoai lang nóng bỏng tay.
Mà lúc này, Thủ Dạ vui vẻ cầm chén trà Từ Tiểu Thụ đẩy tới cho ông ta, phối hợp thưởng trà.
"Trà ngon!"
Từ Tiểu Thụ vẫn giả vờ nổi giận, nâng chén trà lên, thế nhưng trái tim lại bắt đầu gia tốc.
Thủ Dạ hỏi như vậy, khiến hắn nghĩ một cái sơ hở.
Một cái sơ hở trí mạng!
Truyền nhân Bán Thánh xuất hành, bình thường hộ vệ xung quanh đều là Vương Tọa cất bước, thậm chí là Trảm Đạo.
Nhưng bên cạnh mình lại không có cường giả, chỉ có một tên phàm nhân Tiêu Vãn Phong.
Nếu như nói Tiêu Vãn Phong thật ra là Thái Hư phản phác quy chân. . .
Bản thân Từ Tiểu Thụ đều không tin!
Mà đội ngũ hộ vệ như vậy, sao giống truyền nhân Bán Thánh xuất hành nên có?
Cũng ngay lúc này, Từ Tiểu Thụ mới ý thức được, mình độc hành đã quen.
Ngày thường có Tân Cô Cô cấp bậc Vương Tọa ở ngoài sáng hành sự, dùng làm gậy quấy phân heo đến lẫn lộn ánh mắt.
Nhưng hiện tại bởi vì Thủ Dạ từng gặp mặt Tân Cô Cô, cho nên chỉ có thể chuyển y vào Nguyên Phủ.
Dưới ý thức chủ quan ảnh hưởng, xem nhẹ chuyện này.
Giờ phút này, hộ vệ ở bên cạnh mình, ngay cả một tên Vương Tọa cũng không có!
Xong đời. . .
Quả nhiên, Thủ Dạ cũng là người phi thường.
Sau khi nhấp một ngụm trà, ông ta dùng ngữ khí trêu tức nói ra: "Từ thiếu tự tin như vậy? Xuất hành vậy không mang theo hộ vệ, nếu như gặp phải người xấu, vậy biết làm sao bây giờ?"
Từ Tiểu Thụ tâm loạn như ma.
Nhưng giờ khắc này, lại cưỡng ép bản thân trấn định lại.
Hắn duy trì biểu lộ tức giận bất bình ở trên mặt, ngữ khí không có tôn trọng, tiếp lời nói: "An nguy của bản thiếu gia tự có người bảo đảm, không phiền các vị tiền bối quan tâm!"
"Ồ?" Thủ Dạ nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu, "Nghe Từ thiếu nói như vậy, hộ vệ ngài xuất hành mang thao, là cấp bậc Thái Hư?"
Đây đương nhiên là đang nói bóng nói gió Từ Tiểu Thụ.
Thủ Dạ không ngốc, có thể nhìn ra.
Mà đồng dạng.
Cũng chỉ có Thái Hư, mới có thể ở trước mặt Trảm Đạo, làm đến vô ảnh vô tung, hoàn toàn không bị Thủ Dạ phát hiện.
Từ Tiểu Thụ cười nhạt hai tiếng, ngước mắt nhìn tới, cũng không tiếp lời: "Thủ Dạ tiền bối, đến cùng còn muốn hỏi chuyện gì?"
Thủ Dạ hơi híp mắt lại, trong mắt bắt đầu có tia sáng nguy hiểm lấp lóe: "Lão phu ngược lại rất hiếu kỳ, trước khi Hồng Y chúng ta đến, Từ thiếu ngài đã đưa tất cả mọi người đến chỗ nào?"
Từ Tiểu Thụ không chút lay động: "Bản thiếu gia nguyện ý tiếp đãi Hồng Y, là bởi vì bản thiếu gia tôn trọng Hồng Y, nhưng chuyện này không có nghĩa bản thiếu gia cần thẳng thắn hết thảy, hoàn toàn bại lộ át chủ bài ở trước mặt các ngươi, giống như bản thiếu gia không thích bị người chạm vào vậy!"
Lời nói giận lẫy này, rất giống một người trẻ tuổi sẽ nói ra.
Thế nhưng Thủ Dạ không có bị giả tượng đánh lạc hướng, mà là rơi vào trầm tư.
Có thể hiểu như thế này. . .
Bên cạnh Từ thiếu hoặc là có hộ vệ Thái Hư, hoặc là không có ai.
Mà trước khi Thủ Dạ đến, đã khóa chặt khí tức đám người Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Mặc dù cách xa.
Nhưng những người kia đột nhiên biến mất, hiển nhiên không phải tách ra chạy, mà là bị lực lượng không gian truyền tống đi.
Đi đến nơi nào?
Hắn đang giấu thứ gì?
Thủ Dạ nghi hoặc.
Ông ta chắc chắn, có lẽ Từ thiếu không có vấn đề, thế nhưng những người đột nhiên biến mất kia, nhất định có vấn đề!
Mà đã Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu có vấn đề. . .
Trên thế giới này cũng không có khả năng tồn tại nhiều trùng hợp như vậy, chỉ cần thế lực Từ thiếu có vấn đề, bản thân hắn nhất định cũng có vấn đề.
Mà chỉ cần Từ thiếu có vấn đề. . .
Xét đến cùng.
Trực giác của mình, có lẽ không sai.
Từ thiếu, chính là Từ Tiểu Thụ!
Thủ Dạ đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã bỏ qua chuyện gì.
Ông ta bưng chén trà minh tư khổ tưởng, sững sờ nghĩ không ra trong quá trình thẩm vấn, mình rốt cuộc đã bỏ qua chi tiết nào.
"Chờ một chút!"
Thủ Dạ bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm ở phủ thành chủ Thiên Tang Thành chất vấn Từ Tiểu Thụ, chuyện cũ rõ ràng giống như ngày hôm qua.
Ông ta lập tức ý thức được mình đã bỏ qua chuyện gì.
Không.
Có lẽ không thể nói là "Bỏ qua".
Mà là một loại "tương tự" kinh người.
Từ thiếu trả lời, giọt nước không lọt!
Tựa như những gì mình tra hỏi, hắn đều đã diễn thử qua vô số lần.
Từ biểu lộ vô tội, phẫn nộ, trung quy trung củ, lời nói không có chút góc cạnh, phối hợp, nhưng là phối hợp có lựa chọn. . .
Những gì Từ thiếu biểu hiện ra, so với biểu hiện của Từ Tiểu Thụ hôm đó tại phủ thành chủ Thiên Tang Thành, đối với mình chất vấn hắn có phải là Quỷ Thú Ký Thể hay không.
Giống như đúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận