Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 79: Nói Nói Cười Cười, Liên Tiếp Trấn Áp

Từ Tiểu Thụ một lần nữa trở lại trong tay người bịt mặt, giờ khắc này nhu thuận như mèo.
"y, ngài đừng đùa ta, ta cũng không có lợi hại như thế." Ngữ khí rất yếu.
Trong mắt người bịt mặt có chút vui vẻ, vừa định nói gì, bỗng nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ... phốc!"
Từ Tiểu Thụ nghe mà hoảng hốt, đều phun máu rồi, sẽ không quào một cái thoát lực, cho mình rơi tự do đấy chứ.
Hắn lập tức hiểu ra vì sao người bị mặt lại yếu như vậy, hóa ra phóng đại chiêu sẽ tổn thương thân thể.
"Vừa rồi đó là Vạn Vật Giai Kiếm?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
Người bịt mặt gật đầu, "Vạn Vật Giai Kiếm cấp Tiên Thiên."
Từ Tiểu Thụ im lặng.
Tin ngươi mới lạ!
Ta có Tiên Thiên kiếm ý, sao có thể không biết được trình độ của Tiên Thiên, ngươi hù ai đấy.
Người bịt mặt biết hắn không tin, lẩm bẩm nói: "Kiếm ý chân chính, không có đẳng cấp, không quan tâm hình chất, lấy đạo của người trả lại cho người."
"Chỉ cần ngươi nắm giữ kiếm chân ý, không ai có thể xuất kiếm đối với ngươi, bởi vì..."
"Kiếm của ngươi, chính là kiếm của ta?" Từ Tiểu Thụ tiếp lời nói.
Người bịt mặt sửng sốt một chút, từ chối cho ý kiến: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng mà..."
Y dừng một chút, ánh mắt trở lại phía dưới.
"Con đường này, đã bị người đi nát, không làm được, kiếm ý của ngươi không tệ, có thể từ bỏ sớm một chút."
Trước mắt Từ Tiểu Thụ có hơi tối lại.
Kiếm ý của ngươi không tệ, có thể từ bỏ sớm một chút...
Nghe đi, đây đều là những lời nói quỷ gì.
"Đường của ta chỉ vừa mới bắt đầu, đường của ngươi có lẽ cũng chưa đến cuối." Hắn lẽ thẳng khí hùng.
Dù sao mình ngoại trừ con đường này, đoán chừng cũng chẳng làm nên trò trống gì khác.
Thiên phú tu luyện bày ngay trước mắt, bảo hắn học linh kỹ còn không bằng lãng phí thời gian, tối thiểu còn có thể ngộ ra một chú "tuế nguyệt như thoi đưa".
Người bịt mặt không có để ý tới hắn, bởi vì phía dưới lần nữa bắt đầu tao động.
Tiếu Thất Tu một kiếm trọng thương, đã mất đi sức chiến đấu, toàn bộ nhân viên chấp pháp đều kinh ngạc.
Cho dù Tang lão nói qua, lần này địch nhân có hơi mạnh, nhưng không ai ngờ lại mạnh đến như vậy.
Vẻn vẹn một kích, kiếm đạo vương tọa Tiếu Thất Tu, trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
Con mẹ nó, đây cũng quá mạnh đi.
Trên lâm đạo lần nữa xuất hiện một người, nhân viên chấp pháp lúc đầu có chút bối rối trong nháy mắt như được uống thuốc kích thích, từng tên ngẩng đầu ưỡn ngực, trợn mắt nhìn hai người ở trên không.
Người tới ăn mặc giống như đạo đồng, râu bạc tóc trắng, tiên phong đạo cốt.
Duy nhất phá hư ý cảnh, chính là chiều cao của gã.
Nếu người này đứng trên mặt đất, đoán chừng chỉ cao hơn phần eo người bình thường một chút.
Nói như vậy, hẳn có thể so sánh với Tô Thiển Thiển...
Cũng may, gã đang đằng không.
"Diệp Tiểu Thiên..." Người bịt mặt nỉ non, trong mắt ngưng trọng.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, người lùn này, chính là cung chủ đại nhân trong truyền thuyết?
Diệp Tiểu Thiên bay tới trước mặt Tiếu Thất Tu tra xét thương thế, thuận tiện rút trường kiếm trong thân thể ông ta ra, tiếp theo biến mất không thấy đâu nữa.
Từ Tiểu Thụ kinh hãi ngẩng đầu, đạo đồng tóc trắng vậy mà xuất hiện ở trước mặt hai người mình.
Lão cắm một tay vào hư không, màu đen thần bí phun trào, vĩ lực kinh khủng chảy ra, tựa hồ muốn trực tiếp lột bầu trời xuống.
"Kia gọi là Bài Thiên Thủ, tuyệt kỹ của Diệp Tiểu Thiên, có thể trong nháy mắt bẻ một mảng lớn mảnh vỡ không gian, trực tiếp đập chết người." Người bịt mặt giải thích nói.
Từ Tiểu Thụ choáng váng!
Đây...
Đây rốt cuộc là đại lão cấp bậc gì?!
Vì sao mình lại bị cuốn vào trận chiến này?
Hai tên sát thủ đáng chết, các ngươi chết không hết tội, mau sống lại, ta muốn chém các ngươi thành muôn mảnh!
Ba người lơ lửng trên không, không khí rét lạnh.
Diệp Tiểu Thiên không nói gì, tay cắm hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm người bịt mặt, về phần Từ Tiểu Thụ, đương nhiên là không thèm để ý tới.
Người bịt mặt tự nhiên nói: "Tại trước mặt Diệp Tiểu Thiên, chạy trốn là vô dụng, người bình thường chỉ có thể nói di ngôn."
"Gia hỏa này có thuộc tính không gian cực kỳ hiếm thấy, nghe nói lúc mới vào Tiên Thiên liền có thể đối đầu cường giả nửa bước Tông Sư."
"So ra kém ngươi, Tiên Thiên có thể trảm Tông Sư." Diệp Tiểu Thiên rốt cuộc mở miệng, hắn lời nói thập phần non nớt, giống như đứa bé.
"Ta không có bản lãnh này, ngươi nhận lầm người."
"Hi vọng là thế." Đồng âm lạnh nhạt của Diệp Tiểu Thiên có chút không hợp nhau.
Từ Tiểu Thụ nghe hai người thổi phồng lẫn nhau, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, kém chút từ trên cao rơi xuống.
Đây đều là quái vật gì!
Hắn tự cho là Luyện Linh cửu cảnh giết Nguyên Đình, Cư Vô đã tính thập phần đáng sợ, nào ngờ so sánh với thiên tài chân chính, hắn chẳng là gì.
Thuộc tính không gian, đây là thuộc tính Tiên Thiên à, nghe thôi đã thấy rất khủng bố rồi.
Còn có người bịt mặt này, đến cùng là quái vật gì, cung chủ đại nhân đều vận sức chờ phát động, y lại nhàn hạ đứng nói lấy.
Hả?
Sao gia hỏa này lại giải thích với mình nhiều như vậy?
Con ngươi Từ Tiểu Thụ đảo một vòng, lập tức thầm hô không tốt.
"Cung chủ đại nhân, ta không phải cùng hội với y, ngươi nện một mình y là được, ngàn vạn đừng tính ta vào a!"
Khóe mắt người bịt mặt có ý cười: "Không phải ngươi nói muốn gia nhập chúng ta sao?"
"Ta..."
Thần sắc Từ Tiểu Thụ trì trệ, mặt xám như tro nói: "Quấy rầy, ta có thể cáo từ trước không, ném ta xuống mặt đất là được."
Diệp Tiểu Thiên nhìn thiếu niên bên hông người bịt mặt, có chút kinh ngạc tiểu tử này vậy mà có thể thoải mái tự nhiên trước uy thế của hai người bọn họ.
Gan rất béo tốt.
Không hổ là người dám xuất thủ lung tung phá rối bố cục, thậm chí quấy giết đồng môn.
Ken két!
Trong màn đêm, vết rạn nổi lên bốn phía, bầu trời phảng phất một giây sau liền sẽ đập vào mặt.
Thời gian trì hoãn càng lâu, uy thế tay phải Diệp Tiểu Thiên cắm vào trong hư không càng lớn, khí tức tử vong bao phủ hai người đối diện.
Người bịt mặt ngẩng đầu nhìn bóng đêm, mưa rơi bị vết nứt màu đen thôn phệ, đã không thể rơi vào người y.
Y khẽ cười một tiếng: "Nếu như ngươi xuất thủ, chín người mai phục kia, không sống nổi."
"À, cộng thêm tên trong tay ta, mười người."
Từ Tiểu Thụ không kịp kinh hoảng, phía dưới vang lên vài tiếng bạo phá, chín đạo kiếm khí ngút trời hành vân thẳng lên.
Ở giữa mỗi một đạo kiếm khí đều có một lão đầu tóc hoa râm, bộ dáng bị kiếm khí trống rỗng kéo lên, không khỏi khiến hắn nhớ tới trận chung kết với Mạc Mạt hôm đó.
Không chút sai biệt!
Từ Tiểu Thụ kinh hãi nhìn về phía người bịt mặt, trong đầu hắn lần nữa quanh quẩn câu nói kia.
"Đường của ngươi, đã sớm bị người đi nát."
Cho nên, y đi qua con đường mình đang đi, nhưng vì sao y lại khuyên mình không nên đi?
Rõ ràng mạnh như vậy.
"Vạn Vật Giai Kiếm?"
"Ừm." Người bịt mặt gật đầu, "Vạn Vật Giai Kiếm cấp Tiên Thiên."
Từ Tiểu Thụ bó tay rồi, vì sao nhất định phải cường điệu "cấp Tiên Thiên", là sợ không đủ đả kích người khác sao?
Không có kinh ngạc giống như Từ Tiểu Thụ, khi nhân viên chấp pháp phía dưới nhìn thấy chín lão đầu bị kiếm khí kéo lên, bọn họ liền há hốc cả mồm.
"Chín đại nguyên lão?"
"Không có khả năng!"
"Các nguyên lão làm sao có thể sẽ bị người bịt mặt kia đánh lén được, bọn họ là nguyên lão!"
"Chỉ bằng kiếm ý đã có thể thu phục chín đại vương tọa, chuyện này... chẳng lẽ ta đang nằm mơ?"
"Chín người này đều là những nguyên lão thâm niên trong nội môn, phía trên Tông Sư a!"
"Ta thảo, Thánh Nô..."
"Thật sự cường đại như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận