Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 587: Ngươi, Rốt Cuộc Đã Đến! (1)

"Từ Tiểu Thụ, cho dù ngươi giết Quỷ Thú, chiến công trác tuyệt, thế nhưng cũng không thể lấy một thanh kiếm không rút ra được lừa mọi người chứ?"
Tràng diện lâm vào bế tắc không duy trì được bao lâu.
Rốt cuộc có người ý thức được giờ phút này không phải lúc sợ hãi thán phục chiến tích của Từ Tiểu Thụ.
Níu lấy nguồn cơn câu chuyện, đám người trong khoảnh khắc thoát ly chấn kinh, bắt đầu nhao nhao thảo luận chuyện trước mắt.
Lần này rất nhiều người tỉnh thần, đã có người phụ họa nói ra:
"Không sai, vừa rồi bị lời lẽ sai trái của họ Từ làm cho rối tinh rối mù, hoàn toàn không kịp phản ứng, không muốn rút và không rút ra được, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."
"Hắn chính là bộ dáng này, không thể cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp bảo hắn rút ra là được."
"Kiếm có phải của ngươi không không quan trọng, nếu như ngay cả ngươi cũng không rút ra được..."
Có người nói lấy, nhìn về phía Cố Thanh Nhị, nói: "Vị nhân huynh này nói không sai, ngay cả chủ nhân của danh kiếm cũng không rút lên được, chúng ta lên căn bản chỉ là đưa tiền cho hắn mà thôi."
"Đúng! Rút kiếm!"
"Từ Tiểu Thụ, ngươi mau mau rút kiếm!"
"..."
Âm thanh lên án lập tức nối thành một mảnh, cho dù là hàng ngũ dài như trường long, lúc này cũng có xu thế tán loạn.
Sắc mặt mấy người ở phía trước đội ngũ có hơi do dự.
Nói thật, bọn họ không xem một triệu Linh Tinh ra gì.
Nếu như lúc này Từ Tiểu Thụ có thể ở trước mặt bọn họ rút kiếm, bọn họ đương nhiên vạn lần vui lòng.
Nhưng xếp hàng chờ lâu như vậy, đột nhiên nói thanh kiếm này không rút ra được, muốn nguyên chủ đến thử...
Vậy vạn nhất, Từ Tiểu Thụ rút ra được thì sao?
Chuyện này lại giải thích thế nào?
"Nhận lên án, điểm bị động, +147."
"Nhận trào phúng, điểm bị động, +46."
"Nhận kháng nghị, điểm bị động, +208."
"..."
Từ Tiểu Thụ nhìn đám người chướng mắt mình, lại không thể làm gì, chỉ thấp giọng cười.
"Thật muốn ta rút?" Hắn xác minh hỏi.
"Không sai!"
"Hôm nay ngươi không rút ra, chứng minh thanh kiếm này có thể di động, chúng ta sao có thể tiếp tục đưa tiền?"
Có người không cam lòng nói.
"Rút kiếm cũng được thôi, nhưng nếu như ta rút ra, vậy danh kiếm này, sao có thể để các ngươi tiếp tục rút thử?"
Từ Tiểu Thụ đồng dạng bác bỏ nói: "Cho nên, các ngươi khẳng định muốn ta rút?"
Lần này mấy người ở đầu đội ngũ lập tức chần chờ.
Thế nhưng lại không lay chuyển được đám gia hỏa phách lối ở phía sau kia.
Lúc này, nếu như không thống nhất mặt trận, có lẽ bọn họ sẽ bị hội đồng đến chết đi?
"Rút kiếm, rút cho ta!"
"Rút trước lại làm ăn, phải xác định là hàng tốt trước!"
"Đúng, Từ Tiểu Thụ, là nam nhân ngươi liền rút, rút trước rồi nói!"
"..."
"Nhận cự tuyệt, điểm bị động, +3."
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động, +122."
Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ.
Hắn nhìn doanh thu điểm bị động có xu hướng giảm, ý thức được thế cục hôm nay, chỉ sợ đến đây là kết thúc.
Đáng tiếc.
Không có nhổ sạch lông dê bọn họ.
Nhưng đây là một cục diện khó giải.
Trong tình huống lý tưởng, đúng là có thể kiếm vài tỉ.
Thế nhưng hiện thực lại đầy chông gai trắc trở.
Có thể kiếm được mấy trăm triệu đã không tệ rồi.
"Rút kiếm..."
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía danh kiếm Diễm Mãng.
Nói thật, hắn ngay cả lực lượng phát động món đồ chơi này, cũng không quá đủ.
Vừa rồi chạm thử một chút, đều cảm thấy hoảng đến một thớt.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Nhiều như vậy người đều đã thử qua.
Ngay cả thiên tài cỡ Cố Thanh Nhị, cũng không kích phát được quái dị ẩn chứa trong thanh kiếm này.
Mình, sao có thể đặc biệt như vậy.
Rút một cái, liền bị để mắt tới?
Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi.
"Có lẽ, danh kiếm này quả thật ẩn giấu huyền cơ, nhưng vạn nhất, phần huyền cơ này, vốn là tồn tại không phải nhằm vào ai thì sao?"
Hắn nghĩ tới khả năng này.
Không thể không nói, nhiều người thử rút qua như vậy.
Độ tin cậy của lý luận này, đang không ngừng tăng lên.
Cho nên...
"Thử một chút?"
Từ Tiểu Thụ có hơi động tâm.
Hôm nay danh kiếm xuất thế ở trước mặt, hơn nữa mình là người đầu tiên nhìn thấy.
Dưới loại tình huống này, Từ Tiểu Thụ hắn vẻn vẹn chỉ muốn làm sinh ý mà thôi.
Cho dù sau khi kiếm lời vài trăm triệu, mình thậm chí không dám sờ danh kiếm một cái.
Mặc dù hiện tại Từ Tiểu Thụ cảm thấy chuyện này không có vấn đề.
Nhưng hắn khẳng định, sau này hồi tưởng lại, nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối.
"Người sống một đời, không phải là vì xúc động một phen sao?"
"Thừa dịp nhiệt huyết tuổi trẻ, thừa dịp thể cường tâm chưa suy, sao không làm liều một phen?"
"Liều một phen, xe đạp biến môtơ!"
Từ Tiểu Thụ nhiệt huyết dâng trào, trong lòng tự thôi miên lấy:
"Mình không phải Thiên Mệnh Chi Tử, thanh kiếm mẻ này, không thể nào xuất thế vì mình được."
"Người khác đều có thể rút kiếm, vì sao Từ Tiểu Thụ ta lại sợ đầu sợ đuôi, không dám tiến lên rút?"
"Chơi khô máu!"
Hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó quay lại nhìn tất cả mọi người, sắc mặt dâng trào, lớn tiếng nói: "Rút!"
Nói xong liền phi thân bay đi, trực tiếp rơi xuống trước mặt danh kiếm.
Giờ khắc này, tất cả mọi người choáng váng.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +252."
Ngư Tri Ôn có chút ngoài ý muốn nhìn Từ Tiểu Thụ.
Có thể nói, trong số những người ở đây, duy nhất có thể xác định cấm chế danh kiếm không có quan hệ gì tới Từ Tiểu Thụ, chỉ có một mình nàng.
Cho nên, cấm chế từ đâu đến, mới là vấn đề mọi người phải đối mặt sau khi danh kiếm xuất thế.
Chỉ bất quá, mọi người đều bị Từ Tiểu Thụ lừa mà thôi.
Thân là người bị danh kiếm xuất thế nổ qua.
Ngư Tri Ôn biết được, kỳ thật sau lần đó, Từ Tiểu Thụ đối với thanh danh kiếm kia, đã có lo lắng nhất định.
"Đại năng bố cục, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng."
"Nhưng muốn cách một cái không gian dị thứ nguyên, cưỡng ép làm một thanh danh kiếm xuất thế, đồng thời tăng thêm cấm chế cho nó."
"Chỉ sợ cho dù là Thái Hư tới, cũng rất khó làm được đi?"
"Cho nên..."
Sắc mặt Ngư Tri Ôn có chút xoắn xuýt.
Chủ quan mà nói, nàng không hy vọng Từ Tiểu Thụ lội vào vũng nước đục này.
Dù sao hắn là người nàng coi trọng, nếu như có thể mang về Thánh Thần Điện, mới là kết quả tốt nhất.
Cho nên giờ phút này, không thể xuất hiện ngoài ý muốn được.
Ngược lại, khách quan mà nói, nhiều như như vậy rút kiếm cũng không có kết quả, Từ Tiểu Thụ có thể thành công sao?
Thậm chí nói, nếu như hắn thất bại.
Mình, có lẽ cũng có thể thử một chút?
"Cố lên, Từ Tiểu Thụ!"
Nàng âm thầm cổ động lấy.
"Bắt đầu, bắt đầu."
Tất cả mọi người mong mỏi trông mong.
Cho dù là Thủ Dạ, giờ khắc này cũng thập phần ngưng trọng.
Đối với người bình thường mà nói, Từ Tiểu Thụ rút kiếm, chỉ là vấn đề dùng tiền có đáng giá hay không.
Thế nhưng ở trong mắt ông ta, mọi thứ lại hoàn toàn khác biệt.
Từ Tiểu Thụ có thể rút kiếm lên hay không, mang ý nghĩa cấm chế có phải xuất phát từ tay hắn hay không, suy luận của ông ta sẽ được xác minh rõ ràng.
"Chỉ cần hắn thành công, vậy là mình quá cả nghĩ rồi."
"Danh kiếm này, quả thật quả thật là do Từ Tiểu Thụ thiết hạ cấm chế."
"Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng lại có thể lý giải."
"Nhưng vạn nhất hắn thất bại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận