Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 643: Từ Tiểu Thụ, Nguyên Lai Ngươi Lại Là Người Như Thế (1)

Mộc Tử Tịch cưỡi A Giới.
Sương mù hồng phấn căn bản không thể ngăn cản nó mảy may.
Chỉ hơi trì trệ một chút, hai người liền đột phá thiên địa đại trận đã gây khó dễ không ít người.
Thiên phạt còn chưa kịp đánh xuống.
A Giới đã vung tay lên, lực lượng thiên cơ xung quanh đều bị nó thu nạp.
Cưỡng ép phá trận có hậu quả?
Không tồn tại!
"Chờ một chút, Từ Tiểu Thụ?"
Sau khi vượt qua đại trận, tiếp tục hướng về phía trước.
Không đến một lát, Mộc Tử Tịch đã ngửi thấy cỗ sinh mệnh lực bành trướng khiến cho người ta mê luyến kia.
Nàng cúi đầu xuống, trên mặt mừng rỡ không thôi.
"Thật đúng là Từ Tiểu Thụ?"
"A Giới, mau dừng lại, ma ma ngươi. . . hả?"
A Giới thắng gấp.
Hiển nhiên, cho dù Mộc Tử Tịch không nhắc nhở, nó cũng đã nhìn thấy "ma ma" từng cứu mình từ trong lao ngục hắc ám ra.
Âm thanh Mộc Tử Tịch bỗng nhiên biến mất.
Cũng không phải bởi vì A Giới bảo bảo thắng gấp khiến nàng kém chút bay ra ngoài.
Mà là một màn trước mắt. . .
"Từ Tiểu Thụ, hắn đang làm gì?"
Hắn đang ôm một nữ tử?
Mặt áp gần như vậy?
Bọn hắn. . .
Làm sao đều chu miệng lên? !
Mộc Tử Tịch trợn mắt tròn xoe, hai cái đuôi ngựa bởi vì nộ khí trùng thiên, trực thiếp dựng thẳng lên đỉnh đầu.
"Từ Tiểu Thụ! ! !"
"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
. . .
Tiếng quát lớn vang vọng thương khung, không chỉ đánh thức đám nam nữ mê muội đang quấn lấy nhau, mà còn khiến Từ Tiểu Thụ tê cả da đầu, hổ khu chấn động.
"Hả?"
Hắn vô ý thức ngẩng đầu.
Lúc này mới nhìn thấy hai đạo thân ảnh nhỏ bé lúc bạch cốt cự nhân che khuất.
"A Giới. . . "
"Tiểu, tiểu sư muội?"
Giống như đi ăn vụng gặp người quen.
Rõ ràng không có gì, thế nhưng Từ Tiểu Thụ phảng phất giống như bị nước đá xối toàn thân, thanh tỉnh không ít.
"Ngươi tới làm gì?"
Hắn ngẩng đầu hỏi.
Mộc Tử Tịch lập tức phì cười.
Ta đến làm gì?
Hay cho Từ Tiểu Thụ ngươi!
Ta không ở bên cạnh, ngươi vậy mà dám làm chuyện như thế ở sau lưng ta, còn ôm một nữ tử?
Nguyên lai ngươi không phải đầu gỗ!
Nguyên lai ngươi thích loại này?
Nguyên lai. . .
"Nàng có gì tốt?"
Mộc Tử Tịch bi phẫn, hai mắt khóa chặt Ngư Tri Ôn.
Nhìn có chút quen mắt?
Đây không phải nữ tử lúc ở ngoài cổng Bát Cung bắt chuyện với Từ Tiểu Thụ sao?
"Nàng có gì tốt?!"
Mộc Tử Tịch sắp tức khóc.
Không phải chỉ là cao hơn ta, xinh đẹp hơn ta. . . còn lớn hơn ta?
Thôi sao!
Chỉ có thế thôi!
Từ Tiểu Thụ, ngươi lại không kiềm lòng được?
Giữa ban ngày ban mặt, sao ngươi có thể ở sau lưng ta, sau lưng sư muội ngươi, vụng trộm làm ra chuyện phụ lòng này?
Hơn nữa còn dám làm ở trước mặt nhiều người như vậy!
"Chờ một chút. . . "
Lực lượng bi phẫn còn chưa kịp chuyển hóa thành ngôn ngữ lên án kịch liệt.
Mộc Tử Tịch nhìn thấy Từ Tiểu Thụ kịp phản ứng, không dám "hạ khẩu".
Thế nhưng nữ tử trong ngực hắn lại giống như bị hạ dược, căn bản không có ý thức.
Mất đi bàn tay Từ Tiểu Thụ nâng đỡ, đầu nàng lập tức hạ xuống.
"Ngậm miệng!"
Mộc Tử Tịch cảm thấy mình gần như mất kiểm soát.
Nàng vậy mà trực tiếp từ trên độ cao mấy chục trượng nhảy xuống.
Giờ khắc này, trong đầu không thể nghĩ được gì.
Hoàn toàn trống rỗng!
Trong mắt nàng, chỉ còn khuôn mặt Từ Tiểu Thụ sắp bị vấy bẩn.
"Ngô."
Cảm giác ôn nhuận truyền tới.
Cả người Từ Tiểu Thụ run lên.
Bởi vì đang ngửa đầu, cho nên Ngư Tri Ôn không thể miệng đối miệng với hắn.
Thế nhưng cho dù chỉ hôn vào cổ, cũng khiến Mộc Tử Tịch đang bổ nhào giữa không trung giống như bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh trúng, toàn thân cứng đờ.
Hai tay đang duỗi vồ ngưng trệ giữa không trung, cảm giác linh nguyên trong cơ thể chớp mắt bị lực lượng không biết tên rút khô.
Miệng hơi hé.
Song đuôi ngựa bất lực rũ xuống.
Mộc Tử Tịch cảm thấy thế giới tối sầm lại.
"Ầm!"
Thân thể nhỏ bé mất đi lực lượng khống chế lập tức nện xuống đất.
Khói bụi văng tung tóe.
Mộc Tử Tịch ủy khuất đến chảy nước mắt.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi không đỡ ta. . . "
"Ngươi tình nguyện ôm yêu nữ kia, cũng không đỡ sư muội của ngươi."
"Lúc trước ngươi không phải như vậy, ngươi sẽ không đối xử với ta như thế."
"Tại sao ngươi có thể. . . "
Nàng ngã sấp xuống, đầu chôn dưới đất, hoàn toàn không muốn đứng lên.
"Ô ô ~ "
"Nhận khiển trách, điểm bị động, +1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận ghét bỏ, điểm bị động, +1."
. . .
"Hể? ? ?"
Từ Tiểu Thụ bó tay toàn tập.
Tình huống gì thế này?
CMN đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Khiển trách, ghét bỏ?
Tiểu sư muội, ngươi đang nghĩ gì thế?!
Muốn ta phải giải thích thế nào?
Khoan, tại sao mình lại phải giải thích?
Không đúng!
Ta còn chưa kịp làm gì, tiểu cô nương nhà ngươi, sao lại khóc thành bộ dạng này?
Còn nữa. . .
"Mau đứng dậy."
"Ta chỉ muốn chữa thương mà thôi, ngươi hiểu lầm rồi!"
Từ Tiểu Thụ vội vàng hô lên với tiểu sư muội.
Nhưng đối phương căn bản không nghe.
Mộc Tử Tịch đã thất vọng tới cực điểm, lúc trước tiến vào Bạch Quật, sư phụ cũng chỉ để lại thư cho Từ Tiểu Thụ, không có phần mình.
Ngay cả đau đớn vì không nghe theo mệnh lệnh của âm thanh trong đầu, nàng cũng không để ý tới.
Chỉ muốn đi tìm hắn.
Nhưng một màn bất thình lình này, đã khiến cho nàng hoàn toàn sụp đổ!
"Ta vì ngươi trèo non lội suối, ngươi lại ở trước mặt bao người, tình chàng ý thiếp với nữ tử khác."
"Hay cho Từ Tiểu Thụ, nguyên lai đây mới là ngươi."
"Nguyên lai trước kia ngươi đều đang giả vờ!"
"Còn chữa thương. . . "
"Nào có ai dùng biện pháp này chữa thương đâu chứ!"
Mộc Tử Tịch nghẹn ngào, nghĩ đến loại người này không đáng để mình thương tâm như thế, bi phẫn muốn đứng dậy.
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn còn đần độn ôm nữ tử kia, giống như tên ngốc đứng ở nơi đó.
Ngay cả đỡ, cũng không đến đỡ nàng một chút.
"Ngô!"
Nàng kém chút lớn tiếng khóc ra.
Nhưng nàng cưỡng ép nhịn xuống.
Không đáng.
Từ Tiểu Thụ, không đáng!
Phải hung ác quyết tâm trực tiếp quay đầu rời đi, không tiếp tục ở nơi thương tâm này nữa.
Nhưng Từ Tiểu Thụ. . .
Một lần cuối cùng nghiêng mắt nhìn qua.
Hắn vẫn đứng ngốc ở đấy!
"Ta. . . "
Mộc Tử Tịch tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nước mắt chảy ra, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành bánh bao thịt.
Nguyên lai, ta chỉ là con ngốc. . .
Co chân chạy đi!
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
"Nhận nghi ngờ, điểm bị động, +1."
"Nhận chờ đợi, điểm bị động, +1."
". . . "
Từ Tiểu Thụ ý thức được tình huống có chút không đúng.
Ngày thường, tiểu cô nương kia không thể cống hiến nhiều cảm xúc thượng vàng hạ cám như vậy.
Hôm nay thế nào?
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ biết, lúc trước chẳng qua là tiểu sư muội bị nghẹn lại, sau đó cho ra cảm xúc tiêu khiển nhất thời mà thôi.
Không có liên quan gì đến đau khổ.
Nhưng lần này, trực giác nói cho hắn biết, nếu như thật để Mộc Tử Tịch chạy mất.
Có lẽ sẽ ủ thành sai lầm lớn.
Tiểu cô nương này, đúng là để tâm vào mấy chuyện không đâu!
Ta chỉ cứu người mà thôi, cần gì nghĩ nhiều như thế?
"Sưu" một tiếng, Từ Tiểu Thụ sử dụng Nhất Bộ Đăng Thiên, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Mộc Tử Tịch.
"Ngươi nghĩ gì thế, tiểu nha đầu ngốc, đã tới đây rồi còn muốn chạy đi đâu?"
Từ Tiểu Thụ ấn xuống đầu tiểu sư muội.
"Thả ta ra!"
Mộc Tử Tịch vật lộn một phen, quyền đấm cước đá, vậy mà đá phải vật thật.
Nàng giật mình.
Ngày thường đấm đá như thế, căn bản sẽ không đánh trúng Từ Tiểu Thụ.
Mở mắt ngẩng đầu, xuất hiện ở trong tầm mắt, vẫn như là Từ Tiểu Thụ đang ôm lấy nữ tử kia.
"Ô ô. . . "
Mộc Tử Tịch lập tức khóc nhè, "Từ Tiểu Thụ, ngươi là đang chọc tức ta sao?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận