Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1739: Trấn Hư Bia (1)

Lệ Tịch Nhi: ? ? ?
Thánh Đế phổ thông?
Còn ban thưởng cho ngươi?
Đây là tiếng người?
Nói trở lại, thời điểm Bạch Quật, nàng vẫn là hình thái Mộc Tử Tịch.
Mặc dù giống như mọi người, biết được Từ Tiểu Thụ ở bên trong Bạch Quật lấy được chỗ tốt ngập trời.
Một thanh hung kiếm Hữu Tứ Kiếm, một thanh danh kiếm Diễm Mãng.
Thanh đầu là bội kiếm ngày xưa của Bát Tôn Am, Từ Tiểu Thụ đạt được cũng xem như hợp lý, thế nhưng thanh thứ hai, ai có thể ngờ được là "Thánh Đế ban thưởng"?
Mọi người đều tưởng rằng đạt được cơ duyên, chính là vận may bạo phát bình thường, lấy được một thanh kiếm không phải rất bình thường mà thôi!
Hiện tại xem ra. . .
"Ngươi." Lệ Tịch Nhi há hốc mồm, mạch suy nghĩ đột nhiên trở nên mơ hồ, "Thật sự là Thánh Đế?"
"Ừm ừm." Từ Tiểu Thụ gật đầu, miêu tả hình tượng khi đó nhìn thấy:
"Ta gọi ông ấy là Thánh Nhân chật vật. . . "
"Sở dĩ gọi như thế, là vì lúc đó ông ấy ra sân. . . khụ khụ, không có bức cách."
"Tay chân mang theo xiềng xích, gặp mặt lại giống như đi ăn trộm, sau đó còn bị người ta phát hiện, xám xịt chạy trốn, chỉ để lại một thanh kiếm, chậc chậc. . . "
Lệ Tịch Nhi: ? ? ?
Ngươi gọi đây là Thánh Đế?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ hiển nhiên đọc hiểu biểu lộ của Lệ Tịch Nhi, nói:
"Ngươi có thể hoài nghi năng lực ông ấy, nhưng không thể hoài nghi ánh mắt ta."
"Khi đó ông ấy ra sân, thánh lực cuồn cuộn, ta vốn tưởng rằng là Bán Thánh, hiện tại nghĩ kỹ lại, cho dù Bán Thánh cũng không thể mang đến cảm giác áp bách lớn như vậy, cho nên chỉ có thể là Thánh Đế."
Lệ Tịch Nhi trầm mặc.
Nghe quá trình Từ Tiểu Thụ đạt được Diễm Mãng, ngẫm lại lúc ấy mình cũng không có hỏi tình huống cụ thể, bởi vì ai ngờ được chân tướng là Thánh Đế ban thưởng?
Lườm Diễm Mãng đang hưng phấn một chút, Lệ Tịch Nhi trầm ngưng nói: "Ta cảm thấy, có lẽ có phong hiểm."
Thánh Đế vô duyên vô cớ ban thưởng bảo vật cho ngươi?
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Lệ Tịch Nhi không cần nghĩ, lập tức cảm thấy sự tình có trá.
"Tự tin chút, bỏ "có lẽ" đi."
Từ Tiểu Thụ gõ gõ Diễm Mãng, để nó yên tĩnh một chút, vừa cười vừa nói.
Thánh Đế dùng hắn làm cờ, bố trí xuống đại cục trăm năm, điểm này hắn đã sớm biết.
Muốn nói phong hiểm, khẳng định có.
Nhưng lần trước hắn tao ngộ Bán Thánh Tang Nhân, trong cơ thể xuất hiện nhiều đạo ý chí như vậy, trong đó tựa hồ có một đạo thuộc về Thánh Nhân chật vật.
Mưu đồ nhất định có, nhưng thiện ý cũng song hành.
Nếu như một tên Tông Sư nho nhỏ không có giá trị lợi dụng, Thánh Đế cần gì ban thưởng bảo vật?
Lúc trước Từ Tiểu Thụ thu kiếm rất thản nhiên, giờ phút này càng không thèm để ý đến một chút phong hiểm ấy, hắn biết chỉ cần mình không ngừng gia tăng giá trị bản thân, để Thánh Nhân chật vật vừa ý, khả năng mình xảy ra chuyện sẽ càng lúc càng nhỏ.
Dù sao đối phương muốn cầu cạnh mình, cho nên mới sớm đưa kiếm.
Huống chi, khi đó Từ Tiểu Thụ không biết thân phận Thánh Nhân chật vật, hiện tại thông qua Bát Tôn Am, hiểu rõ một chút sự tình nội đảo Hư Không Đảo.
Hắn đối với Thánh Nhân chật vật, đã có suy đoán nhất định.
"Vị Thánh Đế kia là ai, ngươi có biết không?"
Lệ Tịch Nhi đúng lúc đặt câu hỏi, nàng biết Từ Tiểu Thụ không phải người mặc cho người khác định đoạt, nhất định đã âm thầm điều tra tin tức vị Thánh Đế kia.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra. . . "
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, nhìn nàng cười nói: "Nội đảo Hư Không Đảo, một trong Bạch Mạch tam tổ, danh xưng Vạn Tổ Chi Tổ. . . Tẫn Chiếu lão tổ!"
Con ngươi Lệ Tịch Nhi co rụt lại.
Tẫn Chiếu lão tổ. . . chưa từng nghe qua!
Nhiều tiền tố như vậy, mặc dù không hiểu gì nhưng nghe rất lợi hại, đồng thời suy nghĩ tỉ mỉ cực sợ!
"Tẫn Chiếu?"
Rất nhanh, Lệ Tịch Nhi nghiền ngẫm hai chữ này, như có điều suy nghĩ.
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Có lẽ là ác ma, nhưng khả năng cao là sư tổ của Tang lão đầu. . . nói không chừng Tẫn Chiếu Bán Thánh có thể quật khởi, đều là nhờ Tẫn Chiếu lão tổ ở trong bóng tối trợ giúp." Hắn lớn mật phỏng đoán.
Thánh Đế. . . khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Tịch Nhi có chút sầu lo, bất giác nắm lấy tóc bạc, cuốn thành hai sợi, giống như lúc trước suy nghĩ sẽ thuận tay nắm lấy song đuôi ngựa.
Qua hồi lâu, nàng mới lên tiếng: "Dù sao cũng là Thánh Đế, có lẽ, chúng ta nên đề phòng một chút."
"Quả thật nên đề phòng, nhưng cũng không cần quá khẩn trương." Từ Tiểu Thụ nghe tiếng lại cười.
Sau khi dứt lời, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, giơ danh kiếm Diễm Mãng lên, hướng về phía bầu trời hô to: "Tẫn Chiếu lão tổ! Tẫn Chiếu lão tổ! Ta tới tìm ngươi, mau mau hiển linh!"
Sắc mặt Lệ Tịch Nhi tái đi, nhất thời bị hành động của Từ Tiểu Thụ dọa đến mộng bức.
"Ngươi đang làm gì?!"
Nàng không nhịn được đưa tay kéo ống tay áo Từ Tiểu Thụ.
Kia chính là Thánh Đế! Ngươi tưởng là đồ ăn bán ngoài chợ à, còn gào to? Muốn chết phải không?
"Quả nhiên không có phản ứng. . . "
Từ Tiểu Thụ bị kéo lại, thở dài một tiếng: "Đáng tiếc không biết tên thật của Tẫn Chiếu lão tổ, bằng không liền có thể gọi lão nhân gia ông ta ra gặp mặt."
Lệ Tịch Nhi choáng váng, lúc trước Từ Tiểu Thụ rõ ràng rất sợ chết, thế nhưng sau khi đi vào Hư Không Đảo, gia hỏa này bỗng nhiên dám làm càn như vậy?
"Ngươi điên rồi?"
"Không điên."
"Vậy ngươi. . . "
"Ta có át chủ bài."
Từ Tiểu Thụ cười một tiếng, từ trong giới chỉ móc ra Bát Tự Lệnh, nói:
"Bát Tôn Am là Hắc Bạch song mạch chi tôn, đây là lệnh bài hắn đưa ta."
"Nói gặp lệnh như gặp người, đối với Luyện Linh Sư cấp thấp không có tác dụng, nhưng phàm là nhân vật đại lão có chút kiến thức, đều sẽ cho hắn mặt mũi."
"Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu có thể gọi Tẫn Chiếu lão tổ ra, có lẽ chúng ta liền có thêm một vị đại bảo tiêu, đến lúc đó thám hiểm Hư Không Đảo sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Từ Tiểu Thụ vẫn còn canh cánh chuyện đại bảo tiêu Tham Nguyệt Tiên Thành Tiếu Không Động đột nhiên bay mất.
Lệ Tịch Nhi: ". . . "
Nàng không còn lời nào để nói.
Đây là thao tác quỷ gì?
Nội đảo cùng ngoại đảo Hư Không Đảo là hai thế giới tách biệt, ngươi còn muốn gọi Thánh Đế đến làm bảo tiêu cho ngươi, sao ngươi không lên trời đi?
Bất quá. . .
Bát Tự Lệnh?
Nàng cẩn thận đánh giá lệnh bài trong tay Từ Tiểu Thụ, hiếu kỳ công dụng của lệnh bài, thật có lớn như hắn nói?
Nghiêm ngặt mà nói, ngày đó Lệ gia bị hủy diệt, nàng và Lệ Song Hành có thể sống sót, đều là nhờ Bát Tôn Am tại thời khắc nguy cấp ra tay cứu giúp.
Cho nên, đây là lệnh bài của ân nhân cứu mạng?
"Ngươi thích? Tặng ngươi chơi." Từ Tiểu Thụ không thèm để ý ném Bát Tự Lệnh qua cho nàng.
Lệ Tịch Nhi vội vàng tiếp lấy, mỹ mâu liếc ngang, oán trách nhìn Từ Tiểu Thụ một chút.
Bất quá không nhịn được hiếu kỳ, sau khi cầm tới Bát Tự Lệnh, nàng liền xem một lượt, lập tức phát hiện mặt sau có khắc một vị nữ tử toàn thân trần trụi, ôm đầu gối khóc ròng, tứ chi có xiềng xích kéo dài đến biên giới lệnh bài.
"Đây là. . . "
Lệ Tịch Nhi có chút kinh diễm, chỉ là hình tượng điêu khắc, lại mang đến cho nàng cảm giác nữ tử kia đẹp tựa thiên tiên, nhìn thấy mà thương.
Từ Tiểu Thụ liếc qua, lắc đầu thở dài: "Lúc trước ta cũng giống như ngươi, ngây thơ cho rằng đây là tín ngưỡng của Thánh Nô, khắc pho tượng mỹ nữ, sau đó khắc thêm một câu "Không thành Thánh, chung vi nô", mọi người liền sẽ khăng khăng một mực bán mạng cho Bát Tôn Am."
Lệ Tịch Nhi khẽ giật mình, chẳng lẽ không phải như vậy?
"Vậy hiện tại thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận