Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 435: Quyết Đấu (1)

"Từ Tiểu Thụ, ngươi quá tự phụ."
"Kiếm đạo, không có đơn giản như ngươi nghĩ!"
Cố Thanh Tam nộ quát một tiếng, hai tay chắp trước ngực, thân thể chớp mắt phai nhạt đi.
Phảng phất sự tồn tại của y bị xóa mất ở trong không gian này, đám người nhìn lại, vậy mà có thể xuyên thấu qua thân thể Cố Thanh Tam, nhìn thấy cảnh vật ở phía sau.
"Vô Kiếm Thuật, Vô Kiếm Lưu, Kiếm Đạo Chân Nhãn!"
Một lời vừa dứt, thế cục giữa sân rền vang, một trận gió lạnh thổi qua, bóng đêm bỗng nhiên sáng lên.
Giống như có một đạo kiếm quang hóa thành tia chớp xẹt qua chân trời, tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ở trong khe nứt kia, thình lình xuất hiện một con mắt.
Không sai!
Là một con mắt!
Đôi mắt giống như của cự thú viễn cổ Hồng Hoang, con ngươi to bằng nửa cái đài cao, mang theo khí thế nghiêm nghị trấn áp thiên khung, từ hư không mở ra.
Thời điểm con mắt này xuất hiện, kiếm ý trên người Cố Thanh Tam lần nữa ngút trời.
Cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước.
Kiếm ý này, tựa hồ từ bị ngưng thực áp súc đến hữu hình, lần nữa quá độ chuyển thành vô hình.
Thực thể kết giới căn bản không ngăn được cỗ khí thế này, kiếm khí kinh khủng bắn ra, không chút trở ngại xuyên thấu kết giới, lan tràn toàn bộ sảnh tiếp khách.
Giữa sân cuồng phong thổi từng trận, ô ô rung động.
Tất cả mọi người đều đứng không vững.
"Đây là kiếm kỹ gì? Mẹ ơi, con ngươi kia..."
Cho dù Cố Thanh Tam đã khống chế sát ý rất khá, thế nhưng lực lượng đáng sợ từ trong con mắt kia truyền ra, đã khiến tất cả mọi người kinh hãi lui lại.
Đừng nói là phụ cận đài cao.
Lôi đài bị con mắt kinh khủng kia nhìn chằm chằm, đám người đứng bên dưới đã không dám tiếp tục ở lại, trực tiếp chạy vào trong tiệc rượu.
"Thứ đồ gì?"
Phó Hành cũng bị kinh trụ.
Tên kiếm khách đến từ Đông Vực "Táng Kiếm Trủng" kia, quả nhiên bất phàm, kết giới phụ sinh phủ thành chủ vậy mà không thể ngăn cản khí thế của y?
"Phùng lão!"
Y vô thức quay về phía sau, muốn gọi Phùng lão ra hỗ trợ.
Cứ tiếp tục như thế, muốn bảo trụ sảnh tiếp khách, chỉ sợ phải triệu hồi ra giới vực Vương Tọa.
Thế nhưng vừa quay lại, phía sau vậy mà không có ai.
Phó Hành kinh ngạc, mở rộng linh niệm, phát hiện thân ảnh Phùng lão ngày thường hơi mờ, nhưng vĩnh viễn tồn tại, tại thời khắc mấu chốt này, biến mất không thấy tăm hơi!
"Chuyện này..."
Trong đầu Phó Hành đột nhiên dâng lên dự cảm bất tường.
Một tên Từ Tiểu Thụ đã quá sức, hiện tại lại tới một tên Cố Thanh Tam.
Thời khắc mấu chốt này, ngài chạy đi đâu vậy chứ?!
Ta sắp nổ!
Không...
Là nơi này, sắp nổ!

"Két!"
"Bành bành bành!"
Bàn đá xanh không thể chống đỡ được bao lâu, trên đó xuất hiện vết kiếm dày đặt, chớp mắt vỡ ra.
Cả tòa đài cao ở trong kết giới, dưới Kiếm Đạo Chân Nhãn của Cố Thanh Tam, toàn bộ bị chiếu vỡ nát, tan vào hư không.
Ở bên dưới, một vài mảnh đá nhỏ xíu như bụi phấn, lại nhao nhao triển lộ ra kiếm ý bành trướng.
"Chiêu thức thật mạnh!"
Từ Tiểu Thụ sợ hãi thán phục, ngửa đầu nhìn trời, dù là hắn là Tông Sư chi thân, thế nhưng bị cự đồng nhìn chăm chú, cả người cũng cảm thấy đau.
Tựa như có vô số lưỡi đao lướt qua, da thịt lập tức bị cắt đứt, nhưng dưới tác dụng của Sinh Sinh Bất Tức, thương thế liền nhanh chóng hồi phục.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức cấp tốc xoát bình phong.
Cơ hồ cách mỗi một giây, Từ Tiểu Thụ liền có thể nhìn thấy mấy trăm điểm thương tổn.
Liên kích như vậy, khiến hắn nhớ lại một thức linh kỹ trước khi chết của Hồng Cẩu.
Loại tổn thương liên tục này, từ sau khi mình mạnh lên, càng ngày càng khó gặp được.
Mà nhìn công kích này...
Nếu như đổi thành người khác đứng ở trong kết giới, cho dù là Tông Sư, không sớm mở vòng phòng hộ, sợ rằng dưới Kiếm Đạo Chân Nhãn, chớp mắt liền bị chém thành cặn bã!
"Đáng sợ!"
Từ Tiểu Thụ nhiệt huyết dâng trào.
Đây mới thật là thuần kiếm ý chi chiến, không có pha tạp những thứ khác.
Loại chiến đấu này, hắn vô cùng thích!
Cự đồng treo ở trên thương khung, hoàn toàn không có nửa điểm linh nguyên ba động.
Người khác nhìn không ra cấu tạo ở bên trong, nhưng Từ Tiểu Thụ thông qua Cảm Giác nhìn chăm chú, thấy rất rõ ràng.
"Cự nhãn này, là do kiếm khí cao tốc cắt chém phác họa ra?"
Từ Tiểu Thụ sợ hãi thán phục, có chút không dám tin tưởng.
Cho dù là hắn, hiện tại vẫn chưa làm được đến mức này.
Cao tốc cắt chém hắn có thể, nhưng mà con mắt này, cũng quá sinh động đi!
"Không sai."
Cố Thanh Tam ở phía xa, thanh thế chưa từng dừng lại, "Một thức Kiếm Đạo Chân Nhãn này, không chỉ dùng Vô Kiếm Lưu chiếu xạ, mà còn vận dụng kỹ xảo Huyễn Kiếm Thuật."
"Ngươi nhìn thấy con mắt kia, là "Kiếm Chi Mâu" chân chính, đây là kiếm đạo áo nghĩa thuần túy!"
Từ Tiểu Thụ nghe những từ ngữ xa lạ kia, không khỏi buồn cười.
"Kiếm đạo áo nghĩa?"
"Ta có thể xem đây là kiếm đạo của ngươi, nhưng nếu ngươi nói con mắt nát kia, có thể đạt tới cấp độ 'Áo nghĩa'..."
"Không khỏi đánh giá cao mình rồi!"
Nói xong, Từ Tiểu Thụ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, cong người xuống, tay nắm lấy cán Tàng Khổ.
"Bạt Kiếm Thức."
Hưu!
Một đạo kiếm quang to rõ mang theo âm thanh du dương vang lên, trong nháy mắt cắt phá chân trời.
Từ lúc một thức này xuất kích, cho đến khi kiếm khí hình khuyên màu trắng tới gần hư không cự đồng, khí lãng mới từ trong miệng vỏ kiếm khuếch tán, sau đó giống như biển gầm, ầm ầm nổ tung.
"Thật nhanh!"
Ở đây có rất nhiều kiếm tu, nhưng một thức rút kiếm này của Từ Tiểu Thụ, chân chính có thể nhìn thấy, không có mấy người.
Thân thể Cố Thanh Nhất hơi nghiêm, sau khi nhìn thấy Kiếm Đạo Chân Nhãn của tiểu sư đệ, y liền chuẩn bị vạn nhất lao lên cứu người trước trọng tài.
Nhưng một thức rút kiếm này của Từ Tiểu Thụ...
Quá nhanh!
Chỉ bằng vào thức rút kiếm này, tạo nghệ kiếm đạo của Từ Tiểu Thụ, căn bản không yếu hơn Cố Thanh Tam!
"Kiếm kỹ thật mạnh."
Cố Thanh Nhị lại cảm thấy tiếc nuối.
"Gia hỏa này, thật đáng tiếc..."
"Nếu như hắn tu luyện Cổ Kiếm Thuật chân chính, nói không chừng tiếp tục diễn hóa một thức này, liền có thể tu thành "Thấu Đạo" ở trong Tam Thiên Kiếm Đạo, như thế, mới thật là khủng bố."
Đám người nhìn chăm chú, sau khi kiếm khí do Từ Tiểu Thụ chớp nhoáng chém ra tới gần cự đồng, vẫn không chút khách khí chém tới.
Tựa hồ, phía dưới một kiếm này, cho dù kiếm khí bên trong cự đồng khó phân phức tạp, cũng phải bị một phân thành hai.
Thế nhưng, sự tình khiến cho tất cả mọi người giật mình phát sinh.
Kiếm khí của Bạt Kiếm Thức, vậy mà trực tiếp xuyên qua hình thể cự đồng, không chút suy yếu chém vào vách tường kết giới.
"Xùy ! ".
Một tiếng vang nhỏ.
Vách tường kết giới giống như đậu hủ, sau khi xùy một tiếng, liền trơ mắt nhìn kiếm khí thẳng hướng chân trời.
Oanh!
Kiếm khí kinh khủng rốt cuộc nổ tung ở cực điểm, kiếm khí màu trắng cuồn cuộn bắn tung tóe, giống như một đóa hoa duy mỹ nở rộ trong đêm.
Sáng chói, chớp mắt tiêu vong.
Tất cả mọi người đều bị rung động.
"Một kiếm, kết giới không còn?"
"Từ Tiểu Thụ, thật đáng sợ!"
"Nhưng mà..."
Trên đài cao, theo kết giới trong suốt vỡ vụn, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.
"Nhưng Từ Tiểu Thụ đã mạnh đến vậy, con mắt kia, vậy mà lông tóc không chút tổn thương?"
"Cố Thanh Tam, lại mạnh đến cỡ nào?"
Cố Thanh Tam cười tủm tỉm nhìn kiếm khí xuyên qua cự đồng, cùng với khuôn mặt kinh ngạc của Từ Tiểu Thụ.
Y đã sớm đoán trước được.
"Ta nói, Vô Kiếm Thuật, không, tức là có, có, tức là không."
"Lúc nào ngươi ngộ đến tầng này, mới có thể phá được Kiếm Đạo Chân Nhãn."
"Nhưng hiện tại, tới lượt ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận