Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1423: Bạch Miêu Tham Ăn (1)

"An tĩnh. . . "
Một tiếng qua đi, âm thanh nghị luận lập tức biến mất, chỉ còn lại dăm ba câu suy đoán nho nhỏ, xen lẫn âm thanh đám người rời đi, từ từ đi xa.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên biết Tiêu Vãn Phong không trấn được đám người, cho nên hắn cố ý lưu lại một lúc, chính là vì ổn định quân tâm.
Ngọc bội thí luyện truyền tin, Từ Tiểu Thụ đương nhiên nhìn thấy.
Nguyên bản hắn cũng đang đợi thời khắc mấu chốt này.
Nhưng hiện tại, thiên đại sự tình, đều không lớn bằng tiểu sư muội!
Bất quá. . .
Trước khi rời đi, Từ Tiểu Thụ vẫn phải chuẩn bị một vài thứ.
Tiểu sư muội bên kia có Liễu Trường Thanh, Liễu Trường Thanh không biết nặng nhẹ còn có Vô Cơ lão tổ.
Nếu như chỉ là một chút ngoài ý muốn mất liên lạc, Từ Tiểu Thụ không có khả năng dùng hết thảy bố cục Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu bày ra, đổi lấy một cái kết quả hoang đường, buồn cười.
"Nguyên Phủ!"
Vân Lôn Sơn Mạch có người giám sát, Từ Tiểu Thụ chỉ cần dùng ý niệm tiến vào Nguyên Phủ, phụ thân lên "Họa thể" là được.
"Tiểu Kê, tới."
Vẫy tay ra hiệu Từ Tiểu Kê ở phía xa, Tiểu Kê liền vội vã chạy tới.
Hiện tại thế giới Nguyên Phủ náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều, trên cơ bản, chỉ cần là người đời này Từ Tiểu Thụ thấy qua, đều có thể tìm tới "bản sao" của bọn hắn ở chỗ này.
Thủ Dạ, Thuyết Thư, Bát Tôn Am, Tang lão. . .
Ngay cả Ái Thương Sinh tàn phế, cũng có thể ở chỗ này tìm tới.
Sự tình khẩn cấp, Từ Tiểu Thụ cũng không nói nhảm quá nhiều, đợi đến khi Từ Tiểu Kê chạy tới, liền nói ngay vào chính đề: "Ta nói, ngươi nghe, nhớ kỹ là được."
"Úc."
Từ Tiểu Kê chất phác gật đầu, tựa hồ đã quen bị bóc lột, duy nhất cảm thấy đáng tiếc, chính là Từ đại ma vương vẫn giữ giọng điệu này, vẫn là bản thân hắn.
Gia hỏa này lãng như vậy, sao vẫn chưa bị người đoạt xá?
Từ Tiểu Thụ bắt đầu phân phó sự tình: "Ta thả ngươi ra ngoài chơi một đêm, như cũ, ngươi diễn ta, muốn chơi thế nào liền chơi thế nấy, nhưng sau khi ra ngoài, hết thảy nghe Tân Cô Cô."
Từ Tiểu Kê: ". . . "
Còn "muốn chơi thế nào liền chơi thế nấy", không phải vẫn bị người chế trụ như trước sao?
Còn nữa, sáo lộ này. . .
Lúc trước ngươi thả ta ra ngoài, nói ta có thể tự do hành động, kết quả trực tiếp ném ta vào loạn cục, kém chút bị người nhìn thấu, cạo chết.
Hiện tại, bên ngoài đoán chừng cũng không yên ổn đi?
Đúng rồi, nếu bên ngoài yên ổn, Từ đại ma vương làm sao nhớ đến ta?
Từ Tiểu Kê suy nghĩ miên man.
Từ Tiểu Thụ thấy y nửa ngày không có phản ứng, cau mày nói: "Có vấn đề?"
"Không, không có. . . " Từ Tiểu Kê lập tức hoàn hồn, nơm nớp lo sợ đáp lời, "Hiện tại Diễn Kỹ của ta đã lô hỏa thuần thanh, lần trước bị đại tràng diện hù đến, lần này có kinh nghiệm, khẳng định sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, nói đi, đóng vai bản thân Thụ gia ngươi, hay là Từ thiếu?"
"Từ Tiểu Thụ" cùng "Từ Đắc Ế" hai loại thân phận, đều có hạng mục cần chú ý, bảo vật vận dụng, kỹ năng chiêu bài, lúc trước Từ Tiểu Thụ đã phổ cập kiến thức cho Từ Tiểu Kê.
"Từ thiếu." Từ Tiểu Thụ đáp.
"Không cần vận dụng "trạng thái Bán Thánh giải đạo" đi? Thứ quỷ kia giống như cấm chế vậy, trói buộc ta còn mệt hơn cả Nguyên Phủ." Từ Tiểu Kê có chút bóng mờ.
"Không cần." Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
"Vậy có cần đánh nhau hay không? Phô trương thanh thế không thành vấn đề, nhưng thật động thủ, ta chỉ có thể miễn cưỡng vận dụng chiến lực Vương Tọa, hơn nữa thời gian không dài."
"Đều không cần! Hiện tại địa vị ngươi rất ổn, thật muốn chiến đấu, một đống lớn thủ hạ mặc ngươi sai bảo." Từ Tiểu Thụ thập phần kiên nhẫn, dù sao cũng là mình đang cầu cạnh Kê.
"Nghe rất không tệ. . . " Từ Tiểu Kê giả bộ vuốt ve cằm, nội tâm lại bồi thêm một câu: Xem ra tình huống vô cùng nguy cấp, Thụ gia thế mà bắt đầu gạt người.
"Không tệ là được, thu thập một chút, chuẩn bị thay người."
Từ Tiểu Thụ ngựa không dừng vó cấp tốc hành quân, vừa móc ra quần áo đã chuẩn bị sẵn vừa giải thích: "Tình huống hiện tại có một chút đặc biệt, sau khi ngươi ra ngoài, có đại nhân vật ở trong bóng tối nhìn chằm chằm ngươi. Nhớ kỹ, đừng nói lung tung, không có việc gì cũng đừng loạn tiếp người, nói ít làm ít liền sẽ không phạm sai lầm, gặp chuyện không quyết tìm Tân Cô Cô. Nhớ kỹ, chỉ cần phạm sai lầm, ngươi liền xong đời."
Từ Tiểu Kê bị dọa đến hồn phách thăng thiên.
Nửa câu đầu y có thể lý giải, dù sao Thụ gia gọi mình, tình huống bên ngoài khẳng định rất nguy hiểm.
Nhưng sự tình liên quan đến sinh tử, ngươi lại nói với ta "Gặp chuyện không quyết tìm Tân Cô Cô"?
"Mạc cô nương đâu?" Từ Tiểu Kê hỏi, y tương đối tin tưởng Mạc Mạt.
Con hàng Tân Cô Cô kia, Từ Tiểu Kê đã từng kiến thức qua.
Dù sao tên kia cũng từng tiến vào thế giới Nguyên Phủ, bồi Thụ gia đặc huấn một đoạn thời gian, ăn nói, tác phong làm việc, Từ Tiểu Kê rõ như lòng bàn tay.
Gặp chuyện không quyết tìm Tân Cô Cô. . .
Còn không bằng cầu Thần bái Phật!
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, tức giận gõ đầu Từ Tiểu Kê, thấp giọng mắng: "Nếu bên cạnh ta còn người thông minh, ta sẽ bảo ngươi đi hỏi Tân Cô Cô?"
"Úc."
Từ Tiểu Kê ủy khuất cúi đầu.
Thì ra cục diện đã ác liệt đến mức này!
"Tranh thủ thời gian thay quần áo."
Từ Tiểu Thụ thúc giục, sau khi Từ Tiểu Kê thành công biến thành "Từ thiếu", hắn lại trịnh trọng đưa qua một chiếc nhẫn, "Nhớ kỹ, thật gặp phải nan đề không giải quyết được, ngay cả Tân Cô Cô cũng không thể ứng phó, gọi ta."
"Gọi ngươi?" Từ Tiểu Kê dò xét nhẫn trữ vật, không có vật gì, có chút choáng váng.
"Đúng, gọi ta." Từ Tiểu Thụ gật đầu khẳng định, "Gọi "ta" hiện tại."
Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành chùm sáng, chui vào trong giới chỉ.
Cho dù biết đứng trước mặt mình là một bộ họa thể, nhưng nhìn một người sống sờ sờ tiến vào không gian giới chỉ, Từ Tiểu Kê vẫn giật mình không thôi.
"Thụ gia?" Y hướng hư vô trước mặt, kêu lên một tiếng.
Nhưng họa thể tiến vào nhẫn trữ vật, hiển nhiên đã trở thành tử vật, không còn năng lực nói chuyện.
Từ Tiểu Thụ dùng ý niệm tiến vào họa thể Bát Tôn Am, bước nhanh tới, vừa đi vừa thích ứng ký ức, biến ảo thanh tuyến.
"Ta đã lưu lại một tia linh niệm vào trong họa thể, đến lúc đó tình huống không đúng, ngươi lấy nó ra liền có thể kích hoạt, ta có thể nhất tâm nhị dụng, đồng thời nhìn tình huống bên kia một chút. . . "
Từ Tiểu Kê rốt cuộc thở phào, vậy thì quá tốt, như thế cũng không cần y nghĩ nhiều.
"Nhưng mà!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên chuyển hướng, trầm giọng nói: "Vạn nhất ta không thể phân tâm, cho dù ngươi lấy họa thể ra, cũng chỉ là một bộ khôi lỗi vô dụng, hoàn toàn không có tác dụng gì."
"Ách!" Từ Tiểu Kê lập tức ngưng trệ.
"Yên tâm, ta tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi chưa từng khiến ta thất vọng qua." Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ bả vai Từ Tiểu Kê, ngữ trọng tâm trường, "Sau khi kết thúc, ta nhất định cho ngươi nghỉ, lần trước ta quên, là ta không đúng."
Từ Tiểu Kê: Hừ, nam nhân!
Y chỉ dám đậu đen rau muống ở trong lòng.
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ làm như không thấy, nói: "Không có vấn đề gì khác đi?"
Hiện tại hắn đang chờ thay người, tâm đã bay đến chỗ tiểu sư muội, chậm thì sinh biến, không có tâm tình để ý tới việc nhỏ.
"Ta không có vấn đề gì. . . "
Từ Tiểu Kê không cần chuẩn bị, bởi vì y không giây phút nào không đang chuẩn bị, nhưng lúc này, y nhìn về phía Tham Thần đang cẩn trọng luyện đan, nói ra: "Chỉ là mèo Từ thiếu ngươi nuôi, có lẽ, xảy ra chút vấn đề. . . "
"Tham Thần?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, chuyển mắt nhìn sang.
Bạch miêu vô cùng nhu thuận, ngoại trừ thân thể có xu hướng phát triển thành quả dưa hấu, bụng đã to bằng đầu người ra, không có gì khác thường.
Cố gắng làm việc, hưởng thụ phúc báo.
Chuyện này rất tốt a!
"Nó có vấn đề gì?" Từ Tiểu Thụ vừa hỏi, đã lập tức cảm thấy không ổn.
Tham Thần cố gắng làm việc như vậy, ngược lại rất không bình thường.
Từ lúc hắn tiến vào đến nay, chưa từng nhìn thấy Tham Thần vụng trộm hút linh dịch, dù chỉ một lần!
Khác thường!
Sự tình khác thường tất có yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận