Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 572: Danh Kiếm Có Chủ (1)

"Chạy mất rồi?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ thoáng có chút chấn kinh nhìn về phía Thủ Dạ.
Hắn vốn tưởng rằng cho dù Hồng Y tới, vẫn phải giằng co, đối chiến một hồi.
Ít nhất cũng phải xuất một hai chiêu đo lường thực lực, sau đó mới quyết định nên đi hay ở.
Nhưng Thủ Dạ chỉ cần đếm số, vừa rồi Quỷ Thú còn uy chấn khắp nơi, bễ nghễ thiên hạ, lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn?
"Chuột..."
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa của cái từ này.
Hắn nhìn Thủ Dạ, không ngờ lão nam nhân ngày đó bị mình chém ra máu, còn có khoảnh khắc uy phong như vậy.
"Ngươi không hoảng hốt?"
Thủ Dạ không có lựa chọn đuổi theo Quỷ Thú, tựa hồ Từ Tiểu Thụ ở trước mặt, còn quan trọng hơn nhiệm vụ của ông ta.
"Tạm ổn."
Từ Tiểu Thụ dò xét khí hải của mình.
Nguyên Khí Tràn Đầy cấp bậc Tông Sư không phải dùng để trưng cho đẹp.
Lúc này, cho dù không phục dụng đan dược, hắn cũng có thể trong nháy mắt Hủ Thực Nhân ra tay, thuấn di đến sau lưng Thủ Dạ.
Bởi vậy, tuy vừa rồi bị biến thành con tin, thế nhưng Từ Tiểu Thụ không có chút áp lực nào.
"Ngài thả nó đi?"
Hắn nhìn Thủ Dạ, nháy mắt ra hiệu phương hướng Hủ Thực Nhân rời đi.
Cho dù tên kia có phân thân tản ra bốn phía, nhưng khí tức cường hãn từ chủ thể phát ra, hoàn toàn không lừa được Cảm Giác.
Thủ Dạ nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta nhìn thoáng qua danh kiếm Diễm Mãng huyền không, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
"Ngươi làm thế nào phát hiện Quỷ Thú?"
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Nghi vấn quen thuộc lại dến?
"Dùng con mắt."
Hắn đáp.
"..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Khóe miệng Thủ Dạ giật một cái.
Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này...
Rõ ràng mình dùng khí thế đã có thể dọa Quỷ Thú chạy mất, sao ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, lại gặp khó khăn đủ đường?
"Ta hỏi, ngươi làm thế nào phát hiện gã là Quỷ Thú? !" âm thanh Thủ Dạ nặng một chút.
"Dùng mắt nhìn."
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở cười nói: "Ngài không tin ta giết Quỷ Thú Trương Thái Doanh, có phải cũng cảm thấy ta chỉ là một tên Tiên Thiên, phát hiện ra Quỷ Thú, thậm chí kiên trì đến lúc ngài chạy đến, đã là kỳ tích hay không?"
"Ừm."
Thủ Dạ không chút e dè gật đầu.
Đây chính là nghi vấn trong lòng ông ta.
Thời điểm đồng sự Hồng Y tiếp nhận truyền tin, ông ta liền biết được, người truyền tin nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Cho dù có thể bóp nát Linh Lung Thạch đào mệnh, thế nhưng người bị Quỷ Thú để mắt tới, căn bản không sống nổi.
Huống chi, ngươi còn ở trước mặt Quỷ Thú truyền tin gọi Hồng Y.
Chuyện này sao có thể?
"Ngài lại không tin ta."
Từ Tiểu Thụ tiến lên một bước, bay tới không trung, mặt đối mặt nói: "Kỳ thật trước khi gã biến thân, ta đã đánh gã nằm xuống."
"Ta truyền tin vào thời điểm đó, cho nên gia hỏa kia căn bản không biết Hồng Y sắp tới."
"Nếu không nó sao có thể chơi trò mèo vờn chuột với ta, đồng thời ngài cũng sẽ không gặp được ta nữa."
"Nhưng thực lực con hàng kia thật đúng là nằm ngoài dự đoán, làm ta sợ hãi không thôi..."
Hồng Y càng nghe càng phiền.
Người khác có lẽ sẽ thuận theo lời tự thuật của Từ Tiểu Thụ, tư duy bị mang lệch đi, nhưng ông ta ăn muối ăn sương hơn nửa đời người, loại thủ đoạn này không biết đã dùng qua biết bao nhiêu lần.
"Ngươi còn chưa nói, ngươi làm thế nào phát hiện Quỷ Thú?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác một chút, răng môi trương lên.
Lúc này Thủ Dạ trừng mắt một cái: "Nếu như ngươi lại nói dùng mắt nhìn, lão tử sẽ lập tức móc mắt ngươi ra!"
"..."
Lần này Từ Tiểu Thụ bị chế trụ.
Sát khí bất ngờ bộc phát, quá dọa người.
Hắn dừng một chút, đặt một tay lên ngực.
"Dùng tâm cảm thụ?"
Rắc rắc.
Lúc này nắm đấm Thủ Dạ vang lên tiếng kêu.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dời xuống, lập tức quay lại, oan uổng nói: "Tiền bối, ta thật không có lửa ngài, ta chính là dùng mắt nhìn a."
"Thứ này giống như Trương Thái Doanh vậy, nhìn liền thấy có vấn đề, còn bại lộ khí tức ở trước mặt ta, muốn cầm lấy danh kiếm."
"Dù sao ta đã kinh lịch qua ba đầu Quỷ Thú, ta nhìn giống kẻ ngốc, không nhận ra được sao?"
Thủ Dạ bị nói giật mình.
Khá lắm.
Ba đầu Quỷ Thú...
Hồng Y thực tập, mạng còn không lớn bằng Từ Tiểu Thụ hắn!
Chỉ bằng vào đôi mắt này, đoán chứng đã sắp siêu việt giác quan thứ sáu của Tín.
Người kế tục...
Quả nhiên không hổ là người mình nhìn trúng?
"Từ Tiểu Thụ."
Thủ Dạ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
"Hử?"
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn lại.
"Ngươi thật, không có quan hệ với Quỷ Thú?"
Thủ Dạ chần chờ.
Lúc trước ông ta còn có thể ngửi thấy một chút xíu mùi lạ ở trên người Từ Tiểu Thụ.
Nhưng giờ phút này, mới mấy ngày không gặp?
Đừng nói là mùi thối, ngay cả tu vi cảnh giới, ông ta vậy mà ẩn ẩn không thể nhìn ra?
"Có a!"
Từ Tiểu Thụ trịnh trọng cắt đứt Thủ Dạ trầm tư.
Thủ Dạ còn chưa kịp biểu hiện ra sắc mặt kinh dị, chỉ nghe thiếu niên trước mặt tiếp tục nói: "Ta vừa mới giúp ngài bắt một đầu Quỷ Thú, có phải ngài muốn ta phủ sạch quan hệ với Quỷ Thú, phủ sạch công lao của ta, sau đó độc chiếm công huân?"
"..."
Lần này, Thủ Dạ kém chút nâng chân đá văng con hàng không cần mặt kia.
"Lão tử không phải có ý này!"
"Vậy ngài... có ý gì?"
Ngữ khí Từ Tiểu Thụ lập tức biến thành nhu hòa, nghi ngờ nói: "Ngài là muốn nghe ta trả lời "Ta không có quan hệ với Quỷ Thú" ư?"
Hắn cười ha ha, nói: "Chuyện này cũng xem như là vấn đề ư? Ta đã tao ngộ con Quỷ Thú thứ ba, ngài nói ta không có quan hệ với bọn chúng, ngay cả ta cũng không tin."
Không phải quan hệ này a...
Thủ Dạ bất lực không thôi.
Ông ta cảm thấy Từ Tiểu Thụ luôn dùng trăm phương ngàn kế né tránh vấn đề của mình.
Nhưng sự thật là não động của con hàng này, quá khác với người bình thường.
"Ta muốn hỏi, ngươi có phải Quỷ Thú Ký Thể không?"
Lúc này tiếng cười của Từ Tiểu Thụ trì trệ.
Bầu không khí tựa hồ đọng lại.
Bão cát thổi qua.
Đôi mắt của hai người va chạm ở trên hư không, không ai lùi bước, trực tiếp đỗi lên.
Thật lâu.
"Ta nói phải, ngài tin không?" Từ Tiểu Thụ mở miệng.
Ánh mắt Thủ Dạ ảm đạm.
Ông ta liền biến hắn sẽ trả lời như thế.
Đây là lần đầu tiên ông ta đoán đúng suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ.
Ông ta rất muốn đối phương nói ra một cái đáp án phủ định.
Cho dù đáp án này, vẫn không thể xóa đi hoài nghi trong lòng mình.
Nhưng chuyện đến nước này, Từ Tiểu Thụ vẫn trả lời lập lờ nước đôi như thế.
Chuyện này...
Tựa hồ đã chứng minh hắn có vấn đề?
Lần này Từ Tiểu Thụ không có cười toe toét.
Thần sắc hắn nghiêm túc, nói tiếp lời nói vừa rồi: "Tiền bối, ngài đừng luôn hỏi ta những vấn đề vô nghĩa như thế."
"Vấn đề gì, đáp án nấy, ngài vốn nên rõ ràng."
"Cho dù ta có nói ra cầu vòng, thế nhưng cũng chỉ là rắm thối."
Hắn dừng một chút, nhìn Thủ Dạ mặt không biểu tình, tiếp tục nói: "Có đôi khi giống như ném đồng xu vậy, trong nháy mắt đồng xu bay lên, kỳ thật đáp án đã xuất hiện."
"Ta không biết ngài cảm thấy ta như thế nào, vướng mắc ta ở điểm nào?"
"Thế nhưng đối với ta mà nói, con đường ta chọn, là chính nghĩa, đồng thời ta cũng tin tưởng chính nghĩa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận