Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1284: Từ Thiếu, Chúng Ta Tới Cược (2)

Rõ ràng chỉ là hai loại dược liệu, thế nhưng dược tính phát sinh xung đột, tạo thành bạo tạc lại vô cùng dữ dội, tựa như Băng Hỏa Chi Ca, hung hăng đập vào mặt những kẻ thất bại.
"Quả nhiên. . . "
Chu Ngạn chuyển mắt nhìn một lượt.
Bên trong linh trận, không thể dùng linh niệm nhìn trộm bên ngoài, đồng thời bên ngoài bị nổ lô, ảnh hưởng cũng sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy tình huống xung quanh.
Chu Ngạn có thể nhìn thấy, trong đông đảo tuyển thủ nổ lô, có một hai vị cực kỳ may mắn, không hiểu ra sao thành công tinh luyện Lam Ly Băng Thảo cùng Hồng Viêm Quả.
Ngay cả người thành công tinh luyện cũng không minh bạch.
Nhưng người ở đây đều là thiên tài.
Một khi có người thành công, chỉ cần tinh tế suy ngẫm, đám người liền có thể nhận ra trọng tâm đan phương muốn khảo hạch.
Cơ sở!
Chu Ngạn giật mình.
Hai người kia thành công có lẽ chỉ là may mắn, nhưng trùng hợp thành công, lại khẳng định đan phương thật không có vấn đề.
Đây là một trương đan phương có thể luyện chế!
Mà trọng điểm, lại bị ẩn giấu bên trong dược tính.
"Ly. . . "
Chu Ngạn nhìn chằm chằm Lam Ly Băng Thảo trong tay, đối chiếu với thời gian trình tự hai ngươi thành công vừa rồi, bừng tỉnh đại ngộ.
Dùng đặc tính "Ly" của Lam Ly Băng Thảo, có thể tạm thời ngăn cách xung đột với Hồng Viêm Quả, sau đó thực hiện cân bằng dược tính.
Tương ứng.
Mỗi một gốc linh dược tiếp theo, đều có dược tính ẩn tàng như vậy.
"Đan phương thật mạnh!"
Trong nháy mắt, Chu Ngạn hiểu rõ giá trị trương đan phương này.
Căn bản vô giá!
Đám lão hội trưởng dùng kinh nghiệm cả đời, đặt dược tính ẩn tàng của đê giai linh dược vào trong đan phương vỡ lòng kia.
Luyện được Khát Huyền Đan, tương đương nắm giữ dược tính ẩn tàng của hơn ba trăm loại linh dược phổ biến.
"Khó trách ông ấy nổi nóng như vậy. . . "
Chu Ngạn không còn cảm thấy ủy khuất.
Hắn cảm thấy Lỗ hội trưởng mắng mình là đúng.
Công bố thiên hạ đan phương vô giá như thế, đám lão đầu kia vô tư đến cỡ nào?
Vừa rồi mình thế mà chất vấn độ chính xác của đan phương, thật không khác gì trẻ con miệng còn hôi sữa.
Nghĩ đến đây, Chu Ngạn bình tĩnh lại, bắt đầu hồi ức sở học lúc trước, dược tính cơ sở, từng bước luyện đan.
. . .
"Bành!"
"Bành bành. . . "
Thời gian trôi qua, tiếng nổ lô vang lên không dứt.
Đám tuyển thủ đợi đến lượt, vô số khán giản đứng bên ngoài, giờ phút này đã nhìn đến ngây người.
Hơn nửa khắc đồng hồ trôi qua, trên sân không có một ai thành công.
Về phần nổ lô, lại có hơn ba trăm người!
"Tuyển thủ dự thi cũng chỉ có năm trăm người. . . "
Chúng Luyện Đan Sư đợi đến lượt mình sắc mặt tái xanh.
Úc Sở Sở đứng bên cạnh Từ Tiểu Thụ, khẩn trương đến mức nắm chặt nắm đấm, trán chảy mồ hôi.
Thậm chí không cần nhìn xác suất luyện đan thành công.
Chỉ bằng vào xác suất nổ lô, mọi người đã có thể xác định được, đan phương thất phẩm Khát Huyền Đan rốt cuộc khó luyện đến cỡ nào.
"Cơ hội chỉ có một lần. . . "
Thần sắc cô nương ảo não không thôi.
Nàng cảm thấy mình không xong.
Bởi vì thiếu niên Chu Ngạn cùng là lục phẩm, lúc này đã dừng ở quá trình ngưng đan thật lâu.
Bởi vì khoảng cách xa, Úc Sở Sở không nhìn thấy tình huống bên trong linh trận rốt cuộc như thế nào.
Nhưng dựa theo quá trình luyện đan suy tính, phán đoán tuyển thủ đã đến trình tự nào, đây lại là năng lực thường thức của Luyện Đan Sư.
Chu Ngạn bị kẹt lại.
Hắn là lục phẩm, mình cũng là lục phẩm. . .
Khát Huyền Đan, thật có khoa trương như vậy?
"Khẩn trương?"
Từ Tiểu Thụ ở bên cạnh quay đầu cười hỏi.
Hắn một mặt không tim không phổi, mặc dù linh trận bảo hộ ẩn chứa lực lượng Thái Hư, lại có thiên cơ diệu dụng, liền Cảm Giác cũng có thể ngăn cách.
Nhưng Từ Tiểu Thụ không có ý định gian lận.
Bởi vì Tinh Thông Trù Nghệ đã quán thâu toàn bộ dược tính cơ sở vào trong đầu hắn.
Có thể nói, hắn chính là một bản bách khoa toàn thư linh dược, linh nhục biết đi.
Đan dược cấp bậc Tiên Thiên không liên quan đến đạo vận, chỉ là dung hợp dược tính, hắn thấy không khác gì xào rau, căn bản không có chút khó khăn nào.
Hỏa hầu, thứ tự, các bước, phối liệu. . .
Có lẽ lại thêm một chút đạo vận thăng hoa, dệt hoa trên gấm, chỉ thế tmà hôi.
Úc Sở Sở không nghĩ như vậy.
Nhưng nàng cắn răng không có biểu hiện ra ngoài: "Ta sao có thể khẩn trương được?"
Từ Tiểu Thụ hớn hở vạch trần thiếu nữ: "Bản thiếu gia thấy trán ngươi đều đổ mồ hôi, có cần ta giúp ngươi lau hay không?"
Hắn nói xong liền đưa tay ra.
Úc Sở Sở giật mình kêu lên, vội vàng né tránh: "Vô sỉ!"
"Sao lại vô sỉ? Hay là gọi Tiêu Vãn Phong lau cho ngươi?" Từ Tiểu Thụ thở dài: "Vậy mà không nhìn ra bản thiếu gia đang giúp ngươi hòa hoãn tâm tình khẩn trương, thật là, hảo tâm xem như lòng lang dạ thú."
Úc Sở Sở: ". . . "
"Nhận ghét bỏ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía Tiêu Vãn Phong, ngữ trọng tâm trường nói: "Vãn Phong à, bản thiếu gia nói ngươi nghe, đan dược cấp bậc Tiên Thiên, nói trắng ra chỉ là dung hợp dược tính, đám lão hội trưởng muốn tăng độ khó bài thi, đương nhiên phải nhằm vào vấn đề này."
"Cho nên, nếu bản thiếu gia là người ra đề, liền dùng linh dược tầm thường nhất, kết hợp dược tính ẩn tàng đặc thù, cho mọi người thi một hồi cơ sở."
"Luyện chế không ra, có thể mắng hắn cơ sở không tốt, luyện chế ra đến. . . "
"Cho dù có thể thành công, thành phẩm cũng sẽ không quá tốt, bởi vì dược tính ẩn tàng, không phải mọi người đều muốn tốn thời gian nắm giữ."
"Cho nên, từ góc độ người ra đề suy nghĩ, đây là phương án tốt nhất, Vãn Phong ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiêu Vãn Phong một mặt chất phác, hắn chỉ biết chơi kiếm, nào biết luyện đan?
"Từ thiếu lợi hại, Từ thiếu tuệ nhãn như đuốc." Hắn chỉ quản vuốt mông ngựa, sau đó đưa chén trà tới: "Từ thiếu nói nhiều như vậy, hẳn đã khát nước đi? Đến, nhấp một ngụm nhuận hầu."
Thiếu niên bản ý là chỉ cần Từ thiếu uống trà, liền sẽ chuyên tâm phẩm trà, trang bức cho ngoại nhân xem, không tiếp tục nói nhảm nữa.
Như thế, lỗ tai mình mới được yên tĩnh một chút.
Không ngờ một màn hèn mọn này rơi vào trong mắt Úc Sở Sở, lại khiến nàng giận không chỗ phát tiết: "Có người đối đãi thuộc hạ như ngươi sao?"
Đây chính là người lĩnh ngộ Tiên Thiên kiếm ý!
Úc Sở Sở chỉ trích Từ thiếu xong, liền bước về phía Tiêu Vãn Phong, kéo tay thiếu niên: "Đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không để ngươi bưng trà rót nước." Ánh mắt nàng to sáng hữu thần.
Mặt mũi Tiêu Vãn Phong đỏ rần.
Hắn chưa từng được cô nương đẹp như vậy nắm tay qua
Nhưng bưng trà rót nước là công việc của ta mà? Công việc này tặc dễ dàng!
Ngươi là chưa gặp qua tiểu Tân ca bận bịu tứ phía, bộ dáng đại tổng quản, thế nhưng lại phàn nàn với ta mình không có tiền lương. . . Tiêu Vãn Phong nghĩ thầm.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Tiêu Vãn Phong hồi thần lại, không biết nên cự tuyệt như thế nào, trong lúc đẩy Úc Sở Sở ra, thuận miệng nói: "Thật có lỗi, ngươi là người tốt, nhưng ta càng. . . ách!"
Sắc mặt Úc Sở Sở tái xanh.
Từ Tiểu Thụ kém chút cười phun.
Tiêu Vãn Phong ý thức được không đúng, vội vàng phanh lại, dùng ánh mắt "Từ thiếu cứu ta" nhìn tới Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu bật cười: "Muốn đào người của bản thiếu gia? Ngươi còn non lắm!"
Úc Sở Sở tức gần chết.
Từ thiếu không biết rót thuốc mê gì cho Tiêu Vãn Phong người ta.
Thế mà khiến hắn khăng khăng một mực như vậy!
Không được, ta phải nghĩ biện pháp. . . tiểu cô nương nhanh chóng suy nghĩ.
Ý niệm tà ác "Ta không có, ngươi cũng đừng hòng có được", căn bản chưa từng xuất hiện ở trong tâm trí thiếu nữ thiện lương.
Úc Sở Sở linh cơ khẽ động, khiêu khích nói: "Từ thiếu, chúng ta tới đánh cược!"
Từ Tiểu Thụ buồn cười nghiêng đầu, cô nương ngốc này lại muốn làm gì, biểu diễn một đợt ta bán chính ta?
"Cược gì?" Hắn hỏi.
Ngón tay Úc Sở Sở chỉ Tiêu Vãn Phong: "Luyện đan đại hội, ngươi không phải muốn tham gia sao? Nếu như xếp hạng cuối cùng ngươi thua ta, liền nhường hắn lại cho ta!"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại: "Thật là lợi hại, lục phẩm đánh thập phẩm, nếu như ngươi như thua thì sao?"
Úc Sở Sở thẹn thùng, đây quả thật quá khi dễ người, nhưng vì Tiêu Vãn Phong, nàng quyết định kiên trì một lần: "Ta thua, mặc cho ngươi xử trí!"
"Tốt, vậy bản thiếu muốn ngươi. . . "
"Dừng lại!"
Úc Sở Sở gấp vội vàng cắt đứt, sắc mặt một hồng: "Chuyện này không được, ta quá thiệt thòi."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cổ quái: "Bản thiếu gia còn chưa nói xong, nếu như ngươi thua, liền làm luyện đan đồng tử cho bản thiếu gia, vừa vặn cùng Vãn Phong nhà ta một nam một nữ, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt."
Sắc mặt Tiêu Vãn Phong đỏ bừng.
Hắn còn chưa trưởng thành, không biết lời này của Từ thiếu là có ý gì đâuuu ~
Úc Sở Sở xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, mang tai cũng đỏ lên.
Nhưng nếu không phải muốn người, chỉ làm luyện đan đồng tử mà nói, không tính là gì. . .
Hắn mới thập phẩm!
"Được, ta đáp ứng ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận