Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 604: Trước Phế Khí Hải, Lại Đoạn Tứ Chi (3) (Cảm ơn HắcKimLong đã ủng hộ)

Từ Tiểu Thụ hưng phấn.
Tựa như thời điểm đối mặt với Quỷ Thú Hắc Minh, nếu mình có ba lần sử dụng Nhất Bộ Đăng Thiên, cũng sẽ không bị tên kia đẩy vào trong tuyệt cảnh.
Thần kỹ bảo mệnh, lại tăng thêm một cái.
"Tuyệt vời ông mặt trời!"
Từ Tiểu Thụ vừa lòng thỏa ý.
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +1."
Cột tin tức bắn ra.
Từ Tiểu Thụ hoàn hồn, chỉ thấy cô nương trước mặt đang hung dữ nhìn mình.
"Nhìn ta làm gì?"
"Ngươi cứ nói đi!"
"Ồ, ngươi muốn ta đút sao?"
Từ Tiểu Thụ làm bộ giật mình, nắm lấy Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, đưa đến gần bờ môi của Ngư Tri Ôn.
"Ngươi!"
Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn trong nháy mắt đỏ lên.
"Ngươi vô sỉ!"
Nàng lập tức lách mình, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách với Từ Tiểu Thụ.
"Nhận nhục mạ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đang cao hứng, quyết định không chấp nhặt với cô nương này, nhường nàng một lần.
"Không ăn thì thôi, ta ăn."
Giống như ăn kẹo, tiện tay ném Tẫn Chiếu Hỏa Chủng vào trong miệng.
Từ Tiểu Thụ khẽ cắn, Tẫn Chiếu Hỏa Chủng vô cùng cứng rắn, giống như bị lợi kiếm cắt qua, trực tiếp phân thành năng lượng, hóa thành dòng nước ấm, thấm vào tim gan.
"Sắc Bén?"
Đột nhiên nghĩ đến kỹ năng bị động này, Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Tông Sư chi thân chỉ có thể đè ép thứ này, không ngờ răng của mình, vậy mà cũng có hiệu quả Sắc Bén, trực tiếp cắt Tẫn Chiếu Hỏa Chủng ra.
"Nếu như khai phá kỹ năng bị động này thật tốt, nói không chừng sẽ là một sát chiêu bất ngờ đó nha!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy tư duy của mình được khai sáng.
Ngư Tri Ôn vừa muốn tiếp tục mắng chửi.
Thế nhưng nhìn thấy thiếu niên biến thái trước mặt ăn năng lượng hạch của Bạch Khô Lâu giống như ăn kẹo, nàng lập tức tịt ngòi.
"Quái vật!"
Nàng oán hận mắng xéo một câu, quyết định miễn cưỡng bỏ qua Từ Tiểu Thụ vô lễ.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa."
"Cho ngươi đồ tốt ngươi lại không cần, thật là."
Từ Tiểu Thụ phủi tay, cảm nhận Tẫn Chiếu Hỏa Chủng không thể lập tức giúp mình từ Cư Vô cảnh sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ, liền từ bỏ ý định tăng cấp.
Cảnh giới, vẫn nên làm đâu chắc đó thì tốt hơn.
Cho dù có Ẩn Nấp, người khác không nhìn thấy tu vi, thế nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý tham thì thâm.
"Đi."
"Đi đâu?"
Ngư Tri Ôn nhìn Từ Tiểu Thụ quay người, do dự một chút, hỏi.
"Đương nhiên là đi tìm... đại bảo bối ~"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc.
Đã Tẫn Chiếu Hỏa Chủng không thỏa mãn được mình, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng.
Dù sao vị trí đại hỏa chủng ở trên bản đồ, hẳn cách nơi này không xa.
Nếu không, nơi này sao có thể xuất hiện nhiều Bạch Khô Lâu cấp bậc Tông Sư như thế.
"Đại bảo bối..."
Ngư Tri Ôn thấp giọng lập lại.
Nhìn đống lớn thi thể bạch cốt trên mặt đất, nàng đột nhiên cảm thấy Bạch Quật không có nguy hiểm giống như ngoại giới nói.
Tổ đội với Từ Tiểu Thụ, mình giống như đi theo đánh xì dầu vậy.
Cho dù gặp phải Tông Sư Bạch Khô Lâu tình báo nói phải cẩn thận, mình đều giống như du khách đến ngắm cảnh.
Con mắt còn không kịp nháy một cái, chiến đấu đã kết thúc.
Chuyện này...
Chuyện này nói ra, ai mà tin? !
Nhìn bóng lưng thiếu niên đang bay xa, nàng lần nữa động tâm.
Từ Tiểu Thụ quá mạnh.
Cư Vô cảnh!
Chỉ là Cư Vô, lại có thể làm được chuyện đại đa số cường giả Tông Sư không làm được, hơn nữa còn nhẹ nhõm như thế.
Tư chất cần phải cao bao nhiêu, ngọc thô đẹp đến cỡ nào, mới có thể đạt tới thành tựu như thế?
Nếu như so với thế hệ thanh niên trong tổng bộ Thánh Thần Điện, nhất định phải là Linh Thể, Thánh Thể, mới có thể miễn cưỡng chống lại gia hỏa này một hai đi?
"Thánh Thần Điện, cần người tài giỏi như thế."
Ngư Tri Ôn nghĩ đến, âm thầm gật đầu, "Mình nhất định phải kéo hắn qua!"
"Ừm."
Nàng ngẩng đầu lên, "Chờ ta một chút."
...
"Đây chính là Bạch Quật?"
Bên trong khe nứt hư không, đột ngột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.
Một lão giả, một mỹ phụ.
"Mưu lão, ngươi xác định tiểu tử kia trốn ở nơi này?"
Dáng người Trương Đa Vũ nở nang yêu dã, nhưng khuôn mặt lại bởi vì nghiến răng nghiến lợi, mà trở nên vặn vẹo.
"Hắn cầm mười tám cái danh ngạch Bạch Quật, cũng không thấy bán đi, nhất định đã chạy vào nơi này."
Sắc mặt Trương Trọng Mưu đồng dạng có chút âm trầm, "Điểm này, vô cùng chắc chắn."
Nhìn thiên địa quen thuộc tản ra khí tức cực nóng, hai người đồng thời trầm mặc.
Trương Thái Doanh chết.
Hơn nữa còn gán tội danh cấu kết Quỷ Thú, bị phủ thành chủ trấn sát tại chỗ.
Chuyện này truyền về Trương phủ, có trời mới biết bọn họ đã kinh hãi đến cỡ nào.
Nếu không phải lão Tông Sư Trương phủ kịp thời truyền tin, nói không chừng giờ phút này cho dù là hai đại Vương Tọa, cũng đã nắm tay nhau tiến vào ngục giam phủ thành chủ, hoặc là tử trận đương trường.
Nhưng cho dù trốn ra được...
Vừa nghĩ tới bình minh hôm đó, Trương gia vốn nên nghênh đón thịnh thế.
Trên trời đột nhiên giáng xuống Hồng Y, cộng thêm vô số Cấm Vệ Quân phủ thành chủ.
Từ hy vọng biến thành tuyệt vọng.
Nhật xuất đông phương, huyết nhuộm Trương gia.
Trơ mắt nhìn đệ tử gia tộc bị giết, bị thương, bị bắt đi.
Thế nhưng Hồng Y đứng đó, Trương Trọng Mưu cùng Trương Đa Vũ hoàn toàn không dám ló đầu.
Thậm chí nhìn đến cuối cùng, còn bị Hồng Y phát hiện, kém chút trấn sát tại chỗ.
Hao tốn vô số bảo vật mở ra sinh lộ, hai người biết được.
Trương gia xong đời.
Trương phủ phấn đấu mấy chục năm, một lần bất cẩn, bị người đeo cái danh cấu kết Quỷ Thú, liên lụy cả nhà.
Đây là chuyện bất hạnh đến cỡ nào?
Sự tình, sao lại phát triển theo hướng này?
Trương phủ song Vương Tọa không thể chấp nhận sự thật này, vụng trộm điều tra dạ yến phủ thành chủ, sau đó liền sáng tỏ.
Sự tình Hồng Y hàn Quỷ Thú.
Nhưng tất cả mọi người đối với chuyện Trương Thái Doanh chết, Từ Tiểu Thụ theo sau mấy tên Vương Tọa trở về, cùng phủ thành chủ đại bạo phá...
Có giấu thế nào cũng không giấu được.
Người khác không tin Từ Tiểu Thụ giết Trương Thái Doanh.
Song Trương cũng không tin.
Cho dù không tin, thế nhưng mọi chuyện đều bắt nguồn từ hắn.
Phủ thành chủ không có khả năng vô duyên vô cớ diệt Trương gia, càng không có thực lực khiến Trương Thái Doanh không thể truyền về một chút tin tức nào.
Như vậy...
Từ Tiểu Thụ có khả năng sao?
Không có khả năng!
Nhưng cho dù không có khả năng, thế nhưng sự tình vẫn rành rành ở trước mắt.
Không có gì để nói.
Tìm người trong cuộc, hỏi một chút, liền biết được kết quả.
"Tiểu tử kia ở nơi nào?"
Ngữ khí Trương Đa Vũ mang theo cừu hận sâu sắc.
"Chớ nôn nóng."
"Nếu như sự tình phát triển theo hướng xấu nhất, như vậy Từ Tiểu Thụ, nhất định là đang giả vờ, hắn mới là Quỷ Thú."
"Dưới tình huống như thế, hiện tại tìm hắn, chẳng khác nào là đi chịu chết."
"Cho nên, tỉnh táo."
Đôi mắt Trương Trọng Mưu như chim cắt, vô cùng bén nhọn, nhưng dù thế, ông ta vẫn suy nghĩ rất rõ ràng.
"Chỉ cần tiến vào Bạch Quật, vậy liền dễ làm rồi."
"Hắn dám ở chỗ này, vậy người trong bóng tối bảo hộ hắn, nhất định cũng tại."
"Dù sao Từ Tiểu Thụ có nhiều Linh Lung Thạch như vậy, vụng trộm mang theo một tên hộ đạo giả nhục thân Vương Tọa, hoàn toàn có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay."
"Cho nên, chỉ cần tìm được khí tức Tế Lạc Điêu Phiến, chúng ta liền có thể tìm được vị trí của Từ Tiểu Thụ."
"Nhớ kỹ!"
Trương Trọng Mưu đột nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn qua Trương Đa Vũ, ngưng trọng nói:
"Trận chiến này nhất định phải nhanh, chỉ cần tìm được người, không chút lưu tình."
"Trước phế khí hải, lại đoạn tứ chi, chừa lại một hơi."
"Bằng vào chiến lực song Vương Tọa chúng ta, cho dù nhục thân Vương Tọa tái hiện, hắn cũng sẽ không ngờ được chúng ta lại xuất thủ đánh lén."
"Tác chiến, nhất định phải nhanh, ra tay, nhất định phải hung ác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận