Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 46: Không Có Tiền Đồ

"Cứ thắng như vậy?"
Tất cả mọi người trên khán đài đều không rõ, ngay cả một vài cường giả nội môn cũng nghĩ không ra.
Chỉ sợ đây là trận đấu chiến thắng không có chút kỹ thật nào nhất trong lịch sử ngoại môn.
Người thua không hiểu ra sao, người thắng cũng một mặt mộng bức.
"Nửa trận trước vẫn còn đánh tốt, sao nửa trận sau lại biến vị?"
"Đừng hỏi, bởi vì có Từ Tiểu Thụ, cho nên dù kết quả như thế nào cũng không đáng kinh ngạc..."
"Ha ha, ta một đường nhìn hắn tranh tài tới, kết quả nếu không ra kỳ hoa, liền không gọi Từ Tiểu Thụ!"
"Nhưng mà, đây là vòng bán kết..."
Có người vẫn không thể tin được, bán kết những năm trước đều là đánh tới ngươi sống ta chết, hôm nay lại kết thúc như thế?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 664."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 121."
Đừng nói người ngoài, ngay cả bản thân Từ Tiểu Thụ cũng mộng bức.
Hắn thắng lợi, kỳ thật đều nhờ cái miệng kia của Mộc Tử Tịch, nếu không kết quả cuối cùng không ai biết được...
Nếu như nàng không có hạ khẩu, thừa dịp mình bị tê liệt trực tiếp đẩy xuống lôi đài, Từ Tiểu Thụ có lẽ thật sự hết cách xoay chuyển.
Nhưng mà, không có nếu như...
Hắn đi chậm chậm, vừa đi vừa vui tươi hớn hở đáp lại, không ngừng nhìn điểm bị động điên cuồng tăng lên.
"Rất tốt!"
Đi vào khu chờ, kết giới lập tức ngăn cách tin tức ngoại giới, nhưng điểm bị động vẫn không có dừng lại.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn hai tên nhân viên công tác đã cứng ngắc, bất đắc dĩ cười.
"Người theo bão táp tiến lên, sau lưng một mảnh dấu chấm hỏi..."
Vị tuyển thủ lọt vào vòng chung kết đi vào nhà tắm, tẩy sạch vết máu trên người và quần áo, sau đó trở lại phòng chờ ngồi xuống.
Từ Tiểu Thụ móc ra Linh Tinh, vừa ngửi, vừa nhớ lại trận chiến.
Không thể không nói, Mộc Tử Tịch rất mạnh.
Đây cũng là một cô nương giúp hắn được mở rộng tầm mắt, phương thức chiến đấu của Tiên Thiên thiên kỳ bách quái, thật khiến người ta thổn thức không thôi.
Triều Thanh Đằng, Mộc Tử Tịch...
Ừm, Chu Thiên Tham tính một nửa.
Từ Tiểu Thụ bắt đầu mong đợi bản thân mình bước vào Tiên Thiên, thực lực sẽ thuế biến như thế nào.
Có lẽ đến lúc đó, hắn sẽ không bị mấy kỹ năng bị động kia quản chế nữa, mà sẽ có thể đại triển quyền cước, nộ kích tứ phương.
"Bất quá, cũng có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, không đập được kỹ năng bị động mạnh hơn..."
Từ Tiểu Thụ híp mắt, từ khi hắn đạt được hệ thống bị động đến nay, thời gian quá ngắn.
Trong thời gian này cho dù điên cuồng kiếm lấy điểm bị động, hắn cũng mới thu được sáu cái kỹ năng bị động, có thể miễn cưỡng phối hợp tiến vào trận chung kết, đã rất không dễ dàng.
Có lẽ lại cho hắn chút thời gian, số lượng cùng đẳng cấp kỹ năng tăng lên, hắn thậm chí có thể không cần thuộc tính Tiên Thiên xa vời...
"Ừm, cực kỳ có đạo lý!" Từ Tiểu Thụ gật gật đầu thật mạnh.
Hai tên nhân viên công tác nấp tại góc tường, xì xào bàn tán: "Lại bắt đầu..."
Từ Tiểu Thụ mặt tối sầm, hai con hàng này thật là!
Không biết hiện tại ta có Cảm Giác sao?
Hừ!
Hắn quay lưng lại tử, móc Luyện Linh Đan ra, mãnh liệt hít một hơi, nhanh chóng khôi phục trạng thái.
Lúc đầu dự định quan sát Mạc Mạt chiến đấu, nhưng sau khi chiến đấu với Mộc Tử Tịch xong, thương thế của hắn có hơi năng.
Sinh Sinh Bất Tức có thể khôi phục, nhưng cũng cần thời gian, cho nên Từ Tiểu Thụ dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, không còn bị ngoại vật quấy rầy.
Không bao lâu, nhân viên công tác gõ tỉnh hắn.
"Tranh tài bắt đầu?"
"Không có."
Nhân viên công tác từ trong ngực móc ra một phong thư: "Kiều trưởng lão đưa cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, không biết có chuyện gì quan trọng, còn đưa tin?
Ngô, cũng đúng, lúc này Kiều trưởng lão hẳn đang quan chiến, không vào được khu chờ.
Phong thư này, đoán chừng cũng xem ở mặt mũi ông ta là trưởng lão nên mới đưa vào.
Từ Tiểu Thụ mở phong thư ra, trên đó chỉ có ba chữ to:
"Phong Ấn Thuật!"
Xoẹt!
Linh lực tuôn ra, bức thư bị thiêu hủy, Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư.
Có ý gì, Phong Ấn Thuật?
Có quan hệ với Mạc Mạt ở trận chung kết?
Trước mắt có liên hệ với thứ này, cũng chỉ có trận chung kết tiếp theo, mà không hề nghi ngờ, đối thủ của hắn nhất định là Mạc Mạt...
"Nói đến mới nhớ, năng lực của đại sư tỷ ngoại môn, hình như thật chưa có ai nhìn thấy qua..."
"Mỗi đối thủ đều bị hai ba chưởng oanh xuống lôi đài, đừng nói là có quan hệ với Phong Ấn Thuật này?"
"Đây cũng là thuộc tính Tiên Thiên?"
"Nhưng mà phong ấn thứ gì? Phong ấn linh lực?"
Một phong thư mang đến càng nhiều nghi vấn hơn, Từ Tiểu Thụ dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Nếu như quả thật là phong ấn linh lực, đối với mình cơ bản không có chút tác dụng gì.
Hiện tại hắn chiến đấu, cơ hồ không cần dùng đến linh lực, ngoại trừ lúc sử dụng bốn thức kiếm chiêu của Bạch Vân Du Du.
Cho dù thật thiếu linh lực, tùy tiện móc ra một khỏa Luyện Linh Đan, nhiều nhất nửa giây, hắn liền có thể khôi phục, cũng không ngại.
"Chừng nào thi đấu gọi ta."
Hắn dặn dò nhân viên công tác xong, một lần nữa nhắm hai mắt lại, cảm ngộ kiếm ý.
Nhân viên công tác vội vàng gật đầu, lần nữa ngồi xuống uống trà.
Chỉ là chén trà còn chưa cầm đến, đã bị rung động lên, dâng lên kiếm ý không hiểu, nước trà văng ra bốn phía.
Hai tên nhân viên công tác nhìn nhau không nói gì.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 2."
Từ Tiểu Thụ nhắm mắt tu luyện, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, chén trà lập tức rung lắc dữ dội hơn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 2, cộng 2, cộng 2, cộng 2..."
Ba!
Trên lôi đài, Mạc Mạt vỗ ra một chưởng, đối thủ thân hình khôi ngô văng xuống lôi đài, âm thanh Tiếu Thất Tu hợp thời vang lên.
Khán đài vang lên tiếng than thở, tất cả mọi người đều là biểu lộ ngoài ý liệu nhưng lại hợp tình lý.
"Lại chỉ dùng một cánh tay trái đã oanh đối thủ ra khỏi lôi đài, Mạc sư tỷ thật... quá mạnh."
"Đúng vậy, ngay cả vòng bán kết, đều không có ai có thể khiến Mạc sư tỷ sử dụng tay phải nâng lư đồng, quả thực quá mạnh!"
"Lại nói, tiểu lư đồng kia đến cùng là thứ gì? Chưa từng nhìn thấy Mạc sư tỷ dùng qua?"
"Không biết, có lẽ nhân một vật như thế, tay phải liền sẽ không loạn động, có thể cho đối thủ một chút hy vọng..."
"Ngô... quá mạnh, không biết Từ Tiểu Thụ có thể khiến nàng sử dụng hai tay hay không..."
Mạc Mạt đứng ở trên lôi đài, bạch y tung bay.
Nghiêm chỉnh mà nói, tướng mạo nàng cũng không xuất chúng, thậm chí có thể nói cực kỳ phổ thông.
Nhưng quang hoàn liên tiếp gia trì, không ai dám coi nhẹ nữ tử này.
Thần sắc Trương Tân Hùng có gợn sóng, gã nghiêng đầu nói: "Mạc Mạt kia rất mạnh, nếu cùng là Nguyên Đình cảnh sơ kỳ, ta không nhất định đánh thắng được nàng."
Gã dừng một chút, lại bổ sung: "Đánh lâu dài."
Lưu Chấn kinh ngạc.
Dù trận trước Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch đại chiến, Trương Tân Hùng cũng không cho ra đánh giá, thế nhưng lại đánh giá cao nữ tử dáng dấp bình thường kia như thế...
"Nói cách khác, đánh với Mạc sư tỷ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng?"
Trương Tân Hùng gật đầu: "Đúng! Mỗi một lần nàng công kích, đều có hiệu quả cắt giảm năng lực của đối thủ, cực kỳ kỳ lạ, ta cũng nhìn không ra là năng lực gì."
"Là thuộc tính Tiên Thiên của Mạc sư tỷ sao?"
"Có lẽ vậy..."
Lưu Chấn trầm mặc, chẳng lẽ đây là một loại năng lực đặc thù?
Bên trong cao thủ Tiên Thiên, thức tỉnh nhiều nhất chính là ngũ hành chi lực, thế nhưng những thuộc tính kỳ lạ nằm ngoài ngũ hành, lại khó đối phó hơn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải biết cách dùng, nếu không, vẫn nên cầu nguyện thức tỉnh ngũ hành chi lực chủ lưu đi.
Mạc Mạt thuộc về loại thiên tài này, năng lực suy yếu đối thủ quỷ dị, phối hợp với thân thủ nhanh nhẹn, chiến đấu càng kéo dài, nàng càng đứng ở thế bất bại.
Lưu Chấn nhớ tới lúc mình chiến đấu với Từ Tiểu Thụ ở vòng đột phá, nói: "Trận chung kết đâu, Hùng ca thấy thế nào?
"Nhục thân Tiên Thiên sao..."
Trương Tân Hùng lắc đầu, trong đầu hiện ra bóng người thi triển Phản Hướng Ngự Kiếm Thuật kỳ hoa, xùy cười.
Gã không nghĩ ra, người như thế làm sao có thể thẳng tiến trận chung kết.
Có lẽ, thật có cái gọi là "Khí Vận Chi Tử".
Gã chậm rãi lắc đầu: "Từ Tiểu Thụ... không có tiền đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận