Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 859: Nhân Tuyển Thích Hợp (2) (Cảm ơn baophuoc31 đã ủng hộ)

"Không có khả năng!"
Trầm mặc hồi lâu, Lan Linh lần nữa quả quyết lắc đầu: "Từ Tiểu Thụ có thể biến thành Thánh Nô lão nhị, Thuyết Thư Nhân ngươi cũng không nhận ra."
"Một tiếng "Chạy" kia, ngươi cảm thấy hắn không giả được?"
Toàn bộ Hồng Y ngạc nhiên.
Đây là phỏng đoán vô cùng lớn mật.
Thế nhưng. . .
Đồng dạng tại thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ có thể cái khó ló cái khôn, dùng một chữ "Chạy", đánh sập phán đoán của tất cả mọi người?
Một chữ này, rất không đơn giản!
Muốn hô ra, Từ Tiểu Thụ nhất định phải nắm rõ tư duy toàn bộ Hồng Y, thậm chí là Thuyết Thư Nhân trong lòng bàn tay.
Thế nhưng!
Sao hắn biết được Hồng Y đã suy đoán hắn tới mức nào?
Càng làm sao biết được, Hồng Y suy đoán, cùng hắn suy đoán, không chút sai biệt?
Căn bản không làm được!
Nếu là Thánh Nô lão nhị, có lẽ sẽ làm được như thế, trình độ chưởng khống nhân tâm đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Nhưng hết thảy suy luận, đều dựa trên cơ sở "Thánh Nô lão nhị, thật ra chính là Từ Tiểu Thụ".
Mà nếu thật là Từ Tiểu Thụ. . .
Người trẻ tuổi kia, sao có thể giống như lão hồ ly, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay?
"Két!"
Lan Linh nghĩ đến đây, đại não đột nhiên "ong ong", nàng cảm thấy mình vừa bị tát một cái thật đau.
Sai.
Tất cả mọi người đều sai.
Tư duy quán tính!
Đây mới là đáp án thật sự!
Trước khi triển khai hết thảy suy luận, kỳ thật trong lúc vô tình, bọn họ đã đặt mình đứng ở điểm cao, bình phán người trẻ tuổi nọ.
Không ai cảm thấy thiếu niên kia có thể đứng giữa đông đảo Trảm Đạo Vương Tọa, làm đến mức ấy.
Thế nhưng dựa vào tình huống hiện tại, Từ Tiểu Thụ, thành công.
Hắn quả thật đã đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay!
Từ Tiểu Thụ có được chiến tích như thế, tâm tư của hắn, thật là tâm tư của người trẻ tuổi sao?
Cho dù kém, thế nhưng đầu óc của hắn, ít nhất cũng hơn tất cả mọi người có mặt trên Ly Kiếm thảo nguyên giờ phút này.
Bao gồm cả Lan Linh nàng!
"Sổ đen, đứng đầu danh sách. . . "
Lan Linh tỉnh ngộ, sau khi minh bạch hết thảy, liền cảm thấy cách làm của Thủ Dạ thật quá tuyệt.
Giờ phút này, nàng chỉ hận bản thân không sớm chú ý đến Thủ Dạ nhắc nhở.
"Người trẻ tuổi tên Từ Tiểu Thụ kia, mức độ nguy hiểm, so với Quỷ Thú phong ấn, chỉ cao chứ không thấp!"
Đâu chỉ "chỉ cao chứ không thấp"!
Ánh mắt Lan Linh đã mất đi tiêu điểm.
Tầm nhìn của nàng xa hơn Thủ Dạ.
Từ chiến tích bên trong không gian cổ tịch đến xem, không cần thời gian quá dài.
Chỉ cần năm sáu năm. . .
Không, có khả năng chỉ cần hai ba năm, một năm!
Chỉ cần Hồng Y không thể lập tức tróc nã Từ Tiểu Thụ quy án. . .
Sau này, bọn họ căn bản không có cơ hội sờ đến góc áo của hắn!
"Từ Tiểu Thụ, người này cũng quá đáng sợ đi. . . "
Giờ khắc này, Lan Linh không cách nào tưởng tượng, khuôn mặt chân thật của người trẻ tuổi kia, rốt cuộc ra làm sao?
Hắn có ba cái lỗ mũi, hai cái lưỡi. . .?
Nếu không sao có thể làm được đến mức này?!
. . .
Một nơi nào đó trong Bạch Quật.
Thế giới phảng phất lâm vào ngủ say, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng lúc này, lại bị động tĩnh bất ngờ quấy đến hơi có chút rung chuyển.
"Tê!"
Vết nứt không gian to lớn, xé nát mọi thứ xung quanh nó.
Lão tiều phu buồn bực ngán ngẩm nằm trên mặt đất, xuất thần nhìn một vùng tăm tối.
"Bên ngoài sắp nổ sao?"
"Là ai đang kiếm chuyện?"
"Không phải đã dặn tên ẻo lả kia, không được nổi lên xung đột với Hồng Y sao?"
Sầm Kiều Phu bất an xoay người đứng lên, ưu sầu nhìn tới chỗ vết nứt không gian.
"Chính sự, còn chưa làm xong. . . "
Nơi này có Thánh Đế vĩ lực che chở, mặc kệ Bạch Quật có náo lớn thế nào, đều khó có thể truyền tới.
Người ở bên ngoài, gần như không có khả năng phát hiện chỗ này.
Nhưng đây đã là lần thứ hai!
Nếu động tĩnh bên ngoài không đạt tới trình độ có thể khiến Bạch Quật nổ tung, liền không thể nào ảnh hưởng đến vùng không gian này.
"Thật đánh lên ư?"
Sầm Kiều Phu không ngừng bồi hồi, thỉnh thoảng cau mày liếc nhìn vết nứt không gian.
Cho dù nơi này không có khái niệm thời gian trôi qua, thế nhưng ông ta biết rõ.
Thủ tọa tiến vào vết nứt kia, đã rất lâu rồi.
"Còn chưa ra?"
Nếu không phải đối phương trước khi đi dặn dò "Ở chỗ này chờ ta", giờ khắc này, Sầm Kiều Phu tuyệt đối sẽ tiến vào vết nứt không gian tìm kiếm.
"Có khi nào chưa tìm được người, bản thân đã bị không gian loạn lưu cuốn đi không?"
"Có chịu được không đấy?"
Sầm Kiều Phu bị suy đoán của mình dọa phát run.
Ông ta nghĩ đến thân thể yếu kém của thủ tọa, lúc bất động, một trận gió phảng phất cũng có thể thổi bay.
Không. . .
Tự tin chút.
Căn bản không có "phảng phất"!
"Chẳng lẽ, thật rơi vào không gian loạn lưu?"
Sầm Kiều Phu nắm chặt búa nhỏ bên hông, suy nghĩ một hồi, chung quy không dám lãng phí thời gian ở chỗ này, đứng dậy muốn tiến vào bên trong khe nứt tìm người.
"Hưu."
Đúng lúc này, bên trong khe nứt có bóng người vụt qua.
Một giây sau, bóng người kia mới giống như là chạy quá đà, lui gấp lại.
"Khụ khụ khụ!"
"Khụ khụ. . . "
Tiếng ho khan dữ dội quanh quẩn không dứt, theo sát phía sau. . .
"Phốc!"
Mùi máu tươi gay mũi lan tràn, khuôn mặt Sầm Kiều Phu tái xanh, "Ngươi lạc đường?"
"Không sai."
Người bịt mặt vô thức quệt miệng, nhưng chỉ lau tới một tầng vải bị thấm ướt.
Hắn dùng sức ấn vào môi, gạt vết máu ra, lúc này mới thở phào, muốn nói chút gì.
"Phốc!"
Kết quả, lại phun ra một ngụm máu.
Sầm Kiều Phu: ". . . "
Khóe miệng ông ta co giật mấy lần, lười an ủi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Người đâu, đã tìm được chưa?"
"Ừm." Người bịt mặt thở sâu mấy hơi, ngực chập trùng, một hồi sau mới bình phục lại.
"Thế nào?"
"Nếu chỉ tính kết quả, xem như không tệ."
"Chỉ tính kết quả?"
Sầm Kiều Phu nghe vậy, con ngươi ngưng tụ: "Quá trình thì sao? Ngươi lại động thủ?"
"Hết cách, lão gia hỏa kia nói đã tìm được nhân tuyển, không muốn phối hợp, nếu ta không xuất thủ, lão đã trực tiếp khu trục ta." Người bịt mặt thở dài.
"Nhân tuyển?" Sầm Kiều Phu sững sờ, "Ai?"
Lúc này người bịt mặt trợn trắng mắt lên: "Ngươi cảm thấy lão ta sẽ nói?"
"Khụ, cũng đúng." Lão tiều phu ngượng ngùng cười.
"Nhưng không khó đoán."
Người bịt mặt thở dài một hơi, không đợi Sầm Kiều Phu hỏi, đã tự lẩm bẩm nói:
"Vết nứt không gian Hư Không Đảo hiếm khi xuất hiện, lần này xuất hiện ở trong Bạch Quật, quả thật là vạn vô trung nhất."
"Dựa theo những gì ta biết, đây có lẽ là kết quả cố gắng nhiều năm của bọn họ."
"Đám lão gia hỏa kia muốn ra ngoài, nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này."
"Mà vết nứt ngay tại Bạch Quật, bọn họ có thể đi đâu tìm nhân tuyển?"
"Căn bản không thể nào đi nơi khác."
Sầm Kiều Phu "Ừm" một tiếng biểu thị đáp lại, ông ta nhìn người bịt mặt buông tay, nhịn không được nhắc nhở, "Nói chậm một chút."
"Ừm."
Người bịt mặt gật đầu, thở ra một hơi, lúc này mới tiếp tục nói:
"Lần này Bạch Quật mở ra, dám triển khai hành động, liền mang ý nghĩa bọn họ tìm được nhân tuyển hài lòng."
"Như vậy, ở bên trong Bạch Quật, có ai có thể khiến bọn họ hài lòng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận