Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 459: Không Cùng Một Kênh (2)

"Thôi, Tông Sư trở xuống, lui ra đi."
Ông ta phất phất tay, quay đầu nhìn về phía bốn người còn lại:
"Cho dù các ngươi chỉ có cấp bậc Tông Sư, thế nhưng chỉ cần có chút hi vọng, đều có thể giải trận."
"Chỉ cần có ý tưởng, đều có thể cống hiến ra, dù vẻn vẹn một chút, nhưng cũng sẽ được ban thưởng."
"Bạch Quật linh trận đồ rất lợi hại, chỉ dựa vào một người, cho dù là Vương Tọa, cũng không thể giải ra."
Đám người bên dưới nghe xong, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Linh trận ngay cả Vương Tọa cũng không giải ra, ngươi lấy tới nơi này cho Tông Sư giải?
Đây là muốn vũ nhục Linh Trận Sư nơi này sao?
"Tiền bối ngài đây là, làm khó chúng ta..."
Lần này, cho dù là bốn Linh Trận Tông Sư, sắc mặt cũng có chút nóng lên.
Thủ Dạ lại không nghĩ vậy, lắc đầu.
"Có thể vào Tông Sư chi cảnh, đã có cơ sở khai tông lập phái."
"Chí ít, trên con đường chư vị bước đi, kiến giải của các ngươi, nhất định sâu sắc hơn những người khác nhiều."
"Đừng tự coi nhẹ bản thân, linh trận đồ này cần phải tập hợp sự thông thái của mọi người vào một điểm, mới có thể công phá."
Ba!
Thủ Dạ vừa nói dứt lời, đám người còn chưa kịp phản ứng, đa trọng linh trận vây khốn Từ Tiểu Thụ đã bị phá.
Tất cả mọi người nghiêng đầu, lập tức kinh sợ.
"Phá rồi?"
Linh Trận Tông Sư cầm đầu mặt mo chấn động, không thể tin.
Mới vừa nói hai câu, đa trọng linh trận ngay cả Linh Trận Tông Sư cũng khó có thể tiếp xúc, phá?
Mặc dù chỉ là đại môn, nhưng tốc độ này, cũng không khỏi quá nhanh đi?
Nói đùa gì vậy chứ?
Từ Tiểu Thụ ngươi, chẳng lẽ không chỉ có thân phận Linh Trận Sư, mà còn là một tên linh trận Đại Tông Sư?
"Ngươi giải khai?"
Thủ Dạ đồng dạng kinh ngạc.
Mặc dù nội tâm trông mong, nhưng Từ Tiểu Thụ dễ dàng giải khai cánh cửa linh trận đồ như thế, vẫn khiến ông ta ngoài ý muốn.
Thời điểm bố trí cánh cửa này, ông ta cũng từng tiếp xúc qua.
Linh Trận Tông Sư phổ thông nếu như không kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ bị vây hơn nửa ngày, cũng không thể nhìn ra đây là đa trọng linh trận, càng đừng nói đến chuyện giải khai.
Từ Tiểu Thụ...
Thủ Dạ đụng đụng chén trà, nhiệt độ vẫn còn chưa lạnh!
"Giải khai!"
Từ Tiểu Thụ đương nhiên giang tay ra, trong mắt đồng dạng có chút kinh dị.
Hắn thừa nhận, mình quả thật đã khinh thường ngọc giản Thủ Dạ mang tới.
Vừa rồi dùng linh niệm tìm tòi, cánh cửa ngăn cách bên ngoài kia cơ hồi chẳng có chút tác dụng, nhưng nội dung ở bên trong ngọc giản, hoàn toàn vượt qua những gì hắn nghĩ.
"Thiên Cơ Thuật!"
Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy linh trận đồ chân chính ở bên trong, cảm thấy kinh ngạc đến cỡ nào.
Lúc trước ở hoa hải gặp qua một chút dấu vết Thiên Cơ Thuật, sau đó ở trong Thiên Xu Cơ Bàn lãnh hội qua phong thái Thiên Cơ Thuật chân chính, thậm chí, Từ Tiểu Thụ còn tu bổ qua thứ này.
Luân phiên tiếp xúc, hắn đương nhiên không còn xa lạ gì với Thiên Cơ Thuật.
Nhưng cấu tạo Thiên Cơ Trận bên trong ngọc giản rất nghiêm cẩn, kết cấu tinh diệu, quả thực trên đời hiếm thấy.
Trọn vẹn ba mươi sáu tầng Thiên Cơ Trận lặp đi lặp lại đa trọng, tinh chuẩn kết hợp lại với nhau.
Bởi vì là bản sao chép, cho nên thiếu đi bộ phận quan trọng nhất.
Thậm chí ngay cả kết nối với thiên địa quy tắc cơ bản nhất, đều không có sao chép xuống.
Cho nên, trong lúc Từ Tiểu Thụ quan sát kết cấu Thiên Cơ Trận, chỉ có thể bất đắc dĩ tự thôi diễn bộ phận không trọn vẹn ra.
Nếu không phải bản thân Tinh Thông Dệt có năng lực thêu dệt thiên địa quy tắc, hiện tại hắn thật đúng là đã bị Thủ Dạ làm mất mạ.
Nhưng mà...
"Mặc dù rất khó khăn, nhưng thời gian mình dùng... hẳn không đến một nén nhang."
Từ Tiểu Thụ hỏi:
"Thế này đã có thể tính ta thông qua, chứng minh ta là một tên Linh Trận Sư chưa?"
Thủ Dạ nuốt nước miếng.
Ông ta kinh trụ.
Có lẽ tối nay, mình thật nhặt được bảo vật.
Đây chính là đa trọng linh trận!
Trọn vẹn hai tầng!
Loại linh trận như thế, bản thân nó đã rất đáng sợ.
Thứ này bố trí là vì đám ngoại nhân không biết trời cao đất rộng, luôn muốn chen một chân vào kia.
Từ Tiểu Thụ có thể giải khai nhanh chóng như vậy, hoặc là tạo nghệ linh trận phi phàm, gần như có cảnh giới Đại Tông Sư.
Hoặc là hắn có nghiên cứu sâu về kết cấu đa trọng linh trận.
Nếu như là vế trước, bên trong Hồng Y có khối người.
Nhưng đa trọng linh trận, đây chính là nan đề!
Nếu như Từ Tiểu Thụ thật tinh thông đa trọng linh trận, vậy xem như phát tài rồi.
Loại bảo bối hình người như hắn, nói không chừng mang đến Bạch Quật, thật có thể nghiên cứu Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận trong truyền thuyết một chút.
"Không tệ."
Cho dù trong lòng kích động, nhưng Thủ Dạ che giấu rất khá.
Mặt ngoài nhìn, ông ta chỉ bình tĩnh gật đầu:
"Ngươi nhìn thấy những gì?"
Từ Tiểu Thụ nhìn lướt qua những người khác.
Không giống với Thủ Dạ, sự kinh hoảng trên mặt bọn họ hoàn toàn không thể che giấu được.
Thậm chí cho dù không nhìn tới bọn họ...
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 16."
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 16."
Cột tin tức không ngừng xoát bình phong, đồng nghĩa với việc Linh Trận Sư ở đây đã tán đồng với tốc độ giải trận của Từ Tiểu Thụ.
"Linh trận."
Từ Tiểu Thụ có chút ngoài ý muốn trước phản ứng của đám người, hắn cất kỹ ngọc giản, thuận miệng nói:
"Ngoại trừ nhìn thấy linh trận, còn có thể nhìn thấy thứ gì?"
"Ngươi giải khai thế nào?"
Thủ Dạ còn chưa mở miệng, lão đầu ở bên cạnh đã vội vàng hỏi.
"Dùng mắt."
Từ Tiểu Thụ vươn tay:
"Cũng không phải linh trận thực thể, chẳng lẽ muốn ta thò tay vào trong ngọc giản giải khai?"
Thủ Dạ sững sờ, ông ta mơ hồ cảm thấy lời nói của Từ Tiểu Thụ có chút cổ quái, tư duy tựa hồ không khớp với đám người bọn họ, nhưng cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ.
"Giống như ngài nhìn thấy, rất đơn giản."
Từ Tiểu Thụ ngăn lão nhân tiếp tục hỏi.
Hắn cầm lấy một cái ngọc giản khác đặt ở trước mặt Thủ Dạ, đưa tới.
"Tự nhìn sẽ hiểu, ta nói các vị cũng không tin."
Đám người không nói.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 4."
Lão đầu kia cầm ngọc giản, một chút do dự.
Song trọng linh trận, thật đơn giản giống như Từ Tiểu Thụ nói?
Chẳng lẽ...
Ông ta lườm Thủ Dạ một chút, "Gia hỏa này đang dọa người?"
Không do dự nữa, dán ngọc giản lên trán, một giây sau, một đoàn quang mạc bao phủ lão đầu lại.
"Các vị cũng thử một chút?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía ba vị Linh Trận Tông Sư còn lại, cũng ném ngọc giản cho bọn họ.
Hắn biết trong lòng bọn họ có e ngại, nếu như mình không chủ động đưa, bọn họ sẽ không dám tiến lên cầm lấy ngọc giản.
Ba người còn lại dùng tay nắm lấy ngọc giản, thế nhưng cũng không có động tác khác.
Thủ Dạ cũng như thế, ánh mắt mọi người nhao nhao tập trung về phía lão đầu đã bị quang mạc bao trùm.
"Có ý gì?"
Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Sao không ai nói gì?
Hắn chờ đợi.
Đám người cũng chờ lấy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một phút.
Hai phút.
Thời gian một chén trà qua đi.
Thời gian một nén hương cũng qua đi.
"Mọi người đang đợi gì vậy?"
Từ Tiểu Thụ không nhịn được hỏi.
Lúc này, kinh ngạc cùng rung động trên mặt đám người đã hoàn toàn không thể che giấu được.
Thủ Dạ chấn kinh nhìn Từ Tiểu Thụ, ngón tay chỉ hướng lão đầu bị đa trọng linh trận vây khốn, "Y vẫn còn chưa thoát được?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Đột nhiên, hắn phản ứng lại.
"Không phải ta làm, không liên quan tới ta!"
Thủ Dạ không nói.
"Ta không phải có ý này."
Thủ Dạ chân thành nói:
"Linh trận quả thật không có dị thường, sao ngươi có thể phá giải nhanh như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận