Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 318: Muội Tử, Ngươi Nói Chuyện Chú Ý Một Chút

Bát Cung.
Đồng không mông quanh, mênh mông bát ngát, mấy cây cỏ dại thê lương đứng ở trên mặt đất khô cằn, ương ngạnh, nhưng lại bất lực bàng hoàng.
Ánh chiều tà, mấy sợi khói bếp lượn lờ bay lên, tăng thêm một chút sinh khí cho đại địa tĩnh mịch.
Đây là một cái tiểu trấn nhỏ.
Ừm, trước kia là như thế.
Hiện tại đã không thể gọi là trấn, bởi vì nhân khẩu định cư trường kỳ ở nơi này, đoán chừng chỉ còn không đến năm mươi hộ.
Nhiều nhất cũng chỉ là một cái bần phá tiểu sơn thôn.
Ngày thường tuy ít người qua lại, nhưng nó cũng từng có thời điểm huy hoàng.
Luyện Linh Sư qua lại, nhiều vô số kể, còn liên tiếp nối đuôi nhau.
Nếu như tiếp tục đi vào trong, cơ bản đều sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi đây.
Trong những khu vực người thường ở lại, nằm ngoài thành thị, Bát Cung xem như nơi nổi danh nhất trong mười quận thành.
Nguyên nhân không gì khác, bởi vì nơi này có không gian dị thứ nguyên.
Gọi là Bạch Quật.
Đát!
Một thanh thiền trượng màu vàng đâm xuống mặt đất, Tân Cô Cô vuốt tóc ra sau, ngẩng đầu, giương mắt nhìn mặt trời.
Phía dưới thiên khung màu xám, ngỗng trời bay về phía nam, thế nhưng vẻn vẹn chỉ có một con.
"Nơi đó chính là Bạch Quật?"
Y mở miệng hỏi.
Tiêu Đường Đường cầm la bàn màu xám trong tay, gương mặt xinh đẹp gật nhẹ, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Đúng."
"Lần này trong giáo phái chúng ta tới, nhiệm vụ đương nhiên là tìm Quỷ Thú ký thể cho Tham Thần đại nhân, lúc đầu hi vọng không lớn, nhưng nửa đường xuất hiện một tên Từ Tiểu Thụ..."
Tiêu Đường Đường lắc lắc đầu, không có nói tiếp, mà là nói:
"Kỳ thật nhiệm vụ thứ hai, mới là chuyện chúng ta cần phải hoàn thành."
"Là gì?"
Tân Cô Cô rất hiếu kì.
Y biết, mặc dù Tham Thần đại nhân quan trọng, nhưng chỉ là nhiệm vụ phụ mà thôi, cho dù không tìm được Quỷ Thú ký thể, sau khi bọn họ trở về, cũng sẽ không bị xử phạt.
Mà trên người Tiêu Đường Đường, quả thật còn có một nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ này, cho dù là y, cũng không hoàn toàn biết được nội dung.
Tiêu Đường Đường liếc mắt nhìn y, ánh mắt nguy hiểm, nói:
"Muốn nghe?"
"Muốn."
Tân Cô Cô vô cùng tự nhiên gật đầu, "Đã đi tới đây, sao đệ có thể phản bội tỷ được, nhiệm vụ, hai tỷ đệ chúng ta cùng nhau tiến hành."
Khóe môi Tiêu Đường Đường khẽ cong, gạt ra nụ cười lạnh lẽo.
"Ngươi còn biết cái từ phản bội này?"
Bất quá, nàng biết cách làm người của Tân Cô Cô, không có để ý quá nhiều, sau khi hỏi ngước lại một tiếng, ánh mắt nàng lần nữa nhìn xuống la bàn trên tay.
"Nhiệm vụ lần này, ta không gạt ngươi, bởi vì chỉ bằng vào một mình ta, khả năng hoàn thành quả thật không cao."
Trong mắt Tân Cô Cô có chút kinh ngạc, Tiêu Đường Đường là tồn tại đồng lứa ít ỏi ở trong giáo, có thể chế trụ sát tính của mình.
Nàng đều không giải quyết được?
Tân Cô Cô càng mong đợi, hỏi:
"Nhiệm vụ, đến cùng là gì?"
"Tìm người!"
"Tìm ai?"
Tiêu Đường Đường nhìn về phía hư không, bình tĩnh nói:
"Phong Vu Cẩn, Phong tiền bối!"
Tân Cô Cô nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt rốt cuộc lộ ra mê mang.
"Đây là ai?"
"Ha ha, ngươi đương nhiên không biết, tiểu thí hài!"
Tiêu Đường Đường cười một tiếng, "Thời điểm người ta tung hoành ngũ vực, còn không biết ngươi đang ở chỗ nào!"
Sắc mặt Tân Cô Cô lập tức âm u xuống, trong miệng phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
"Sán sán sán, ngươi, nói, ai, cơ?"
Bành!
Một đường chân trắng quét qua, trực tiếp đá nổ đầu y, một đoàn huyết hoa trực tiếp từ trên cổ Tân Cô Cô phun ra.
"Nói ngươi đó, phế vật!"
Tiêu Đường Đường nhìn vết máu trên chân, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
"Có thể thu hồi lực lượng của ngươi đi không, buồn nôn!"
"A!"
Tân Cô Cô ôm cái đầu vừa mới huyễn hóa ra ngồi xuống, trong miệng kêu to.
Cổ và huyệt thái dương trướng lên, mũi vặn vẹo, có thể thấy được lúc này y thống khổ đến cỡ nào.
Bị đè nén thật lâu, lúc này nam tử mới chống lấy thiền trượng, đứng lên.
Sắc mặt y tràn đầy hung ác.
"Đại bà nương, đã nói bao nhiêu lần đừng đá nổ đầu, rất đau..."
Bành!
Tiêu Đường Đường lại quét qua một chân, lần này tả hữu đối xứng, bị máu nhiễm đỏ.
"Đại bà nương?"
Nàng ưỡn bộ ngực run rẩy, cười lạnh nói:
"Mặc dù ta rất thích tiền tố của ngươi, nhưng mà..."
"Gọi tỷ tỷ!"
"Ô ô ô."
Tân Cô Cô ôm đầu khóc ròng, "Tỷ tỷ..."
Ong ong!
Đúng lúc này, chỗ ngực Tiêu Đường Đường một trận loạn chuyển.
Nàng nhíu mày, đưa tay vào trong ngực móc ra một cái ngọc giản.
"Thế nào?"
Tân Cô Cô lập tức ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi.
"Đã hết đau? Không giả nữa?"
Tiêu Đường Đường trợn trắng mắt lên, chân uốn lại.
"Ai ai, đừng làm loạn, ngọc giản truyền tin!"
Tân Cô Cô vội vàng né tránh.
Tiêu Đường Đường hừ lạnh một tiếng, một lần nữa nhìn ngọc giản truyền tin trên tay mình.
"Từ Tiểu Thụ?"
Hôm đó bọn họ tôn trọng lựa chọn của Tham Thần, để Từ Tiểu Thụ làm Quỷ Thú ký thể, có thể thành hay không, là phúc hay là họa, bọn họ không biết.
Nhưng quả thật, bị tên kia lừa một viên ngọc giản truyền tin đi.
Nói thật, Tiêu Đường Đường có chút không muốn tiếp ngọc giản truyền tin.
Nàng không thích nói chuyện với tiểu tử kia...
Ừm, cũng không thể nói như vậy.
Có lẽ chỉ đơn thuần là lúc này nàng không muốn nói chuyện phiếm, trạng thái bị nghẹn vẫn chưa được giải trừ.
Dù sao chỉ cần là người, đều không thích mình bị nghẹn.
Nhưng nàng không thể không tiếp, Tham Thần đại nhân ở chỗ của hắn, nếu như không có chuyện gấp, hắn cũng sẽ không tìm mình.
Chẳng lẽ Tham Thần xảy ra chuyện?
"Bíp."
Nàng tiếp ngọc giản.
"Mosey Mosey?"
Đối diện truyền đến một đạo âm thanh từ tính, "Xin hỏi là Tiêu Đường Đường tiểu thư sao?"
Khóe miệng Tiêu Đường Đường giật một cái, "Đúng."
Nàng không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tham Thần thế nào?"
Âm thanh Từ Tiểu Thụ lần nữa xuất hiện:
"Tham Thần không có việc gì, là ta muốn tìm ngươi."
Tiêu Đường Đường trầm mặc.
Gia hỏa này, không thể nào?
Hắn rảnh rỗi đến phát khùng?
Ngươi không đi tu luyện cho tốt, tưởng tỷ tỷ cho ngươi ngọc giản truyền tin, thật là vì muốn giải đáp nan đề nhân sinh, cùng nói chuyện tiêu khiển với ngươi sao? !
Tính tình vừa lên, trực tiếp cúp ngọc giản.
Con ngươi Tân Cô Cô tròn xoe, "Làm sao vậy, nói gì?"
"Không có việc gì, tiểu tử kia rảnh đến nhức cả trứng!"
Tiêu Đường Đường nói xong, muốn cắm ngọc giản lại vào trong ngực, ngọc giản lại lần nữa run lên.
Ông!
"Tiếp?"
Tân Cô Cô vui vẻ.
Tiểu tử này lợi hại a, chỉ mới nói mấy câu, đã có thể khiến bà nương kia tức thành dạng này?
Quá mạnh đi!
Nhất định phải tìm cơ hội tỉnh giáo một chút?
"Nếu tỷ không tiếp, hay là để ta đến?"
Tân Cô Cô nói xong, đưa tay ra.
Tiêu Đường Đường háy y một cái, không thèm để ý, trực tiếp tiếp lấy ngọc giản, nghiêm nghị gầm thét lên:
"Từ Tiểu Thụ, nếu ngươi không có việc gì, ngươi đừng gọi..."
Đúng lúc này, một tiếng tê minh thê lương từ phía đối diện ngắt lời nàng.
"Meo ô ! tê ô !"
Đây là...
Mèo kêu?
Sắc mặt Tiêu Đường Đường đều tái rồi, chịu thống khổ bao lớn, mới có thể phát ra tiếng mèo kêu như thế?
Tham Thần... bị ngược đãi?
Lần này, nữ tử sát khí ngút trời, hàng mây mà lên, khiến cho Tân Cô Cô ở bên cạnh giật nảy mình.
Mặt nàng như phủ băng nói:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn chết?"
Đối diện vẫn là ngữ khí không đau không ngứa, không mặn không nhạt, âm thanh Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không có một chút ba động nào.
"Muội tử, ngươi nói chuyện chú ý một chút."
"Mèo trong tay ta, nếu sau này ngươi còn dám cúp điện thoại, có lẽ ngay cả tiếng mèo kêu này, ngươi cũng không nghe được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận